"Sở Vũ Hàm, cô mở cửa ngay cho ông đây!" Người bên ngoài vẫn đang hung hăng đập cửa, ngay cả vị trí khóa cửa cũng cảm thấy có chút nới lỏng.
"Các người là ai?" Sở Vũ Hàm lo lắng nói.
"Mở cửa!" Cuối cùng cánh cửa cũng bị phá mở, một nhóm người xông vào.
Trong khi bạn cùng phòng la hét chói tai, Sở Vũ Hàm chạy nhanh về phòng và đóng cửa lại.
Vài người đàn ông hung tợn đi tới, dùng sức đạp mạnh vào cửa, nhìn Sở Vũ Hàm leo lên cửa sổ, liền vươn tay trực tiếp túm tóc cô, kéo cô lại.
Sở Vũ Hàm đau đớn hét lên.
Người đàn ông nắm tóc tát thẳng vào mặt cô: "Im ngay cho ông!"
Sở Vũ Hàm sợ tới mức không dám la hét nữa, dấu tay trêи mặt hiện rõ, thậm chí còn sưng tấy lên: "Các người là ai? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Người đàn ông nhìn cô một cách đầy châm chọc, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của cô, đưa người đến chỗ hai tên thủ hạ đứng bên cạnh: "Đưa người đi!"
"Ông là ai? Tại sao bắt tôi?" Sở Vũ Hàm kêu gào nhưng lại lần nữa đổi lại cái tát.
Hai người bạn cùng phòng trốn trong góc sợ hãi căn bản không dám tiến lên giúp đỡ.
Khi Sở Vũ Hàm bị ném từ trêи xe minibus xuống, nhìn thấy biệt thự quen thuộc trước mặt, cả người có chút ngốc.
Cô theo bản năng muốn chạy trốn nhưng lại bị kéo vào biệt thự.
"Buông tôi ra..." Sở Vũ Hàm có chút sợ hãi giãy dụa, lại bị người ta trực tiếp ném trêи mặt đất.
"Trương tổng, người đã được đem đến rồi."
Người đàn ông trung niên ngồi trêи ghế sô pha trong phòng khách cũng chính là người bị Giản Thất đánh và bắn vài giờ trước.
Khi Sở Vũ Hàm nhìn thấy người đàn ông được quấn đầy băng gạc, ông ta dường như bị thương nặng hơn những lần trước.
"Trương tổng, ông bị sao vậy?" Sở Vũ Hàm thận trọng nói.
Đáy mắt Trương tổng có chút lạnh, trực tiếp hạ lệnh: "Đánh đến khi gần chết mới thôi!"
Vừa dứt lời, một nhóm người đã trực tiếp vây lấy đánh Sở Vũ Hàm, Sở Vũ Hàm đau đớn hét chói tai, sau một lúc đấm đá Sở Vũ Hàm nằm thoi thóp trêи mặt đất, toàn thân không có chỗ nào lành lặn.
Trương tổng u ám nhìn Sở Vũ Hàm chửi ầm lên: "Sở Vũ Hàm, con mẹ nhà cô dám chơi tôi hả?"
"Trương tổng, tôi không hiểu ông có ý gì?" Sở Vũ Hàm vô cùng đáng thương nhìn ông ta, bộ dáng nhu nhược yếu đuối.
Trưởng tổng muốn nhấc chân đá cô, nhưng cả hai chân đều bị thương căn bản không còn sức lực!
Nghĩ đến đây, nỗi bất bình trong lòng càng thêm trầm trọng.
"Con mẹ nhà cô nữa, không biết tôi có ý gì sao? Cô có biết tại sao ông đây bị thương như thế này?"
Nghĩ đến việc mình bị đánh tới tấp, khuôn mặt Trương tổng trở nên gớm ghiếc: "Cô nói Giản Thất kia trông yếu đuối nhưng cô chưa từng nói cho ông đây rằng cô ta là đai đen Taekwondo?"
Sở Vũ Hàm khó hiểu mà kinh ngạc nhìn người đàn ông: "Trương tổng, tôi không hiểu ông có ý gì? Giản Thất là một diễn viên hạng ba thì có năng lực gì chứ? Ông nghĩ sai rồi phải không?"
"Con mẹ cô cảm thấy ông đây bị thương toàn cơ thể là do tự mình đi đường ngã à?" Trương tổng gầm lên.