Chương 10: Hy sinh một chút nhan sắc của anh

Nơi bọn họ trốn vị trí quá nhỏ, Giản Thất có chút không thoải mái, vươn tay muốn đẩy người, nhưng lại bị người đè lại, trêи đầu truyền đến một giọng cảnh cáo: "Đừng nhúc nhích!"

Âm sắc dễ nghe này, ngữ khí bá đạo, mệnh lệnh chân thật đáng tin này... quá quen thuộc!

Giản Thất đặt tay lên vai người đàn ông, cảm giác lớp vải dưới tay có vẻ hơi quen thuộc, hơi ngước mắt lên, bởi vì chiều cao có hạn nên chỉ có thể nhìn thấy cằm anh ta.

Liếc nhìn quần áo của anh ta, đây là đồ chuyên để ngụy trang...

Yo là một người tham gia quân ngũ!

Thảo nào lần trước giật con dao găm trong tay cô với kỹ năng tốt như vậy!

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, như thế này mà có thể gặp lại lần nữa!

Giản Thất khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười, cũng đại khái đoán ra anh ta đang bắt tội phạm gì.

"Cần giúp không?" Giản Thất cười nói, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt!

Đường Cận Ngự vốn toàn dùng toàn bộ tinh thần để chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng nói thì giật mình, giọng nói trầm hơn một chút: "Lại là cô!"

"Tôi cũng muốn nói như vậy!" Giản Thất câu môi và không chút khách khí tức giận: "Quả thật là oan gia ngõ hẹp không phải sao?"

Dù sao thì đang ở lúc chấp hành nhiệm vụ, người đàn ông cũng không muốn cùng cô nói chuyện vô nghĩa, trực tiếp cảnh báo: "Nếu muốn sống sót thì ở đây đừng nhúc nhích!"

Ngay khi Đường Cận Ngự chuẩn bị di chuyển, giọng nói của cấp dưới truyền đến bên tai: "Trưởng quan, bọn họ bắt cóc con tin và đang tiến về phía ngài..."

Đường Cận Ngự dựa vào tường nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy hai tên tội phạm đã bắt cóc một phụ nữ làm con tin và tiến về phía anh.

Giản Thất dựa vào tường một cách lười biếng thản nhiên, khóe môi nhếch lên, nở nụ cười quyến rũ: "Cần giúp gì không?"

"Cô muốn giúp như thế nào?"

Giản Thất nhướng mày, một tia sáng tính toán lóe lên dưới mắt cô: "Cái này chỉ sợ hy sinh một chút nhan sắc của anh thôi..."

Ngay khi Đường Cận Ngự muốn từ chối, Giản Thất đã ra tay trước.

Những ngón tay mảnh khảnh đã đặt quanh hông anh.

Tốc độ cởi thắt lưng của anh nhanh đến kinh ngạc, chỉ trong vòng chưa đầy ba giây, thắt lưng của anh đã bị Giản Thất kéo xuống và ném sang một bên.

Đường Cận Ngự nghiêng đầu nhìn chiếc thắt lưng vứt trêи mặt đất, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng.

Đôi mắt anh chạm vào ánh mắt của người phụ nữ mang theo vài ý cười và khiêu khích, gần như cùng lúc quần áo của anh bị cô xé toạc, cúc áo bay tung tóe.

Đường Cận Ngự vươn tay siết chặt cổ tay cô, đôi mắt híp lại nguy hiểm: "Muốn tôi dùng một phát súng bắn chết cô sao?"

Giản Thất câu môi, khóe miệng nở nụ cười thật sâu, quần áo không thể cởi ra được, quần cũng vậy!

Bàn tay còn lại trực tiếp giữ lấy mép quần, dùng sức kéo xuống.

Hành động này suýt nữa khiến Đường Cận Ngự choáng váng, đứa con gái không biết xấu hổ này!

Rốt cuộc có còn tiết tháo không?

Ở trêи đường lột đồ đàn ông cũng thôi đi, vậy mà còn lột cả quần người khác!

Nắm lấy tay cô, Đường Cận Ngự xoay người, trực tiếp đè người lên tường, từ trêи cao nhìn xuống, nghiến răng nghiến gầm nhẹ: "Nữ nhân, thứ cô muốn tìm..."

"Ấy... không mà..."

Lời nói còn chưa được thốt ra hết, Giản Thất bỗng nhiên thốt lên, giọng nói kiều mị của cô ấy có chút ngượng ngùng.

Máy bộ đàm của Đường Cận Ngự chưa tắt, thuộc hạ vẫn còn đang suy đoán những gì vừa nói, nghe được âm thanh thẹn thùng như vậy, vẻ mặt của mọi người đều trở nên kỳ quái.

Trưởng quan, ngài đang làm gì vậy

Điều này, điều này... thật sự tuyệt vời!

Nếu không phải thời cơ không đúng, mọi người con rất muốn xem nha!

"Cô câm miệng cho tôi!" Đường Cận Ngự thấp giọng cảnh cáo, lần đầu tiên muốn bóp chết một đứa con gái như vậy.