Chương 2: Vò Đầu Bứt Tóc

Thái Giám Dư Úc lẳng lặng lui ra ngoài, Vương Quan Lân ở trong phòng đi tới đi lui, miệng cắn móng tay cạp cạp.

"Làm thế nào đây...làm thế nào bây giờ...Ba Quân tiến đánh vào hoàng cung thì xác định với bọn nó."

"Đậu, cái bản mặt này đẹp trai quá, hủy dung mạo thì tiếc, mà cứ vác ra đường kiểu gì cũng có người nhận ra. Làm vua một ngày cũng phải hưởng một chút chứ?"

"Nhưng dàn hậu cung đã bỏ đi rồi, không lẽ đè mấy đứa nô tì ra hãm một trận... Như thế thì tầm thường quá, đằng nào cũng sắp chết. làm một trận cho sướng mới được."

"Xem nào... công chúa...một cô thì đã kết hôn với con của tể tướng đương triều, bỏ đi rồi. Ba cô kia thì được gả cho ba nước kia để giữ mối giao hảo... Người đắt giá chỉ còn...bà thái hậu mà thôi."

Tranh đoạt hoàng vị không kể đến tình thân, thái hậu đương triều không phải mẹ ruột của Vương Húp Tông, chỉ vì ham chức hoàng hậu mà đắc tội với các đại thần...Lúc gặp nạn không dựa được người nào, nên đang ở hậu cung chờ chết.

"Hay lắm...Tuy hàng đã qua sử dụng, nhưng chí ít vẫn còn danh tiếng thái hậu a. Vương Quan Lân Ta chỉ sống được thêm có hai ngày, không húp thì làm gì chứ."

Nghĩ đoạn, Vương Quan Lân, chắp tay sau lưng ung dung bước ra khỏi thư phòng.

- Dư Úc... Trẫm muốn đi thăm mẫu hậu, ngươi dẫn đường đi.

-Dạ vâng.

Đi theo tên thái giám, Vương Quan Lân được một phen mở mang tầm mắt sự hào nhoáng trong hậu cung, con đường sỏi đá, hai bên trăm hoa đua sắc, hồ sen xanh hồng tô điểm. Một nơi phong cảnh hữu tình mà chỉ sống được có thêm hai ngày.

- Haiz... trong cung quả nhiên vắng vẻ, xem ra mọi người đã bỏ đi thật rồi.

- Dạ bẩn, những người muốn đi đã lấy đồ có giá trị, và rời khỏi từ mấy ngày trước. Những người ở lại một phần vì nhát gan, một vài người lại vì lòng trung thành với hoàng thượng.

-Trung Thành với một hôn quân như Trẫm! có đáng sao?

- Nô tài cũng mới được điều đến, lúc tịnh thân có chút bạc gửi về quê, giờ đây đã là người của cung đình, ra ngoài cũng không có chỗ để đi.

Vương Quan Lân cười khẩy cho số phận bạc bẽo.

- Hoạn nạn mới biết chân tình. Ngoài ngươi ra, có còn ai trung thành với trẫm hay không?

- Dạ vẫn có hơn mười thái giám và cung nữ, thường hầu hạ hoàng thượng và thái hậu. Ngoài ra Thống lĩnh Cấm Vệ Quân Nam Thành Bảo cùng hai trăm thuộc hạ vẫn đang cắm chốt ngoài cung điện, bảo hộ an nguy cho Hoàng thượng đấy ạ. Nếu như người không bãi chức các trung thần, con số ấy còn nhiều hơn nữa, có thể san sẻ nỗi lo cho hoàng thượng."

- Dư Úc, ngươi đang trách Trẫm tỉnh mộng quá muộn ư?

- Nô tài không dám.

-Ngươi có chửi mắng thì ta cũng đâu làm gì được...Đợi ta đi thăm mẫu hậu, tạ lỗi với Nam Thành Bảo, rồi sẽ nghe tên nô tài ngươi, chửi vào ngày mai.

Đi được một vòng, Dư Úc dẫn Vương Quan Lân tới Thái Hoà Cung, nơi ở của Thái Hậu Giai Tuệ Nghi.

Thấy hoàng thượng cùng Dư Úc đi tới, hai nô tì và một thái giám đứng bên ngoài lập tức chạy ra hành lễ.

- Dư Úc, ngươi cùng đám người này ra bên ngoà, ta... trẫm có chuyện muốn bàn với Thái Hậu.

- Dạ vâng.

Vương Quan Lân đợi đám nô tài, nô tì ra ngoài cổng viện, mới ung dung mở cửa Thái Hoà Cung bước vào.

Bước đi chững chạc, thái độ hiên ngang, chẳng ai dám nghĩ, gã vào đây để giở trò đồi bại với Thái Hậu.

- Mẫu Hậu!

- Hoàng Thượng! sao người lại đến tìm bổn cung vào lức này.

nghe giọng người này cũng chưa già lắm, thái hậu mặc trên người phượng bào cao quý, trang sức đầy mình. mỗi tội bà đang ngoảnh mặt nhìn gương, quay lưng về phía Vương Quan Lân nên gã không thấy mặt.

Nhìn dáng ngồi quý phái, sang chảnh. Vóc người thon gọn, mùi hương chua ngọt thoang thoảng lan đến mũi làm gã nuốt ực một miếng.

Vương Quan Lân ngồi xuống ghế, nhìn chiếc eo bằng cặp mắt thèm thuồng.

- những lúc như thế này, nhi thần càng nên ở cạnh mẫu hậu mới tỏ rõ đạo hiếu.

Giai Tuệ Nghi buột miệng cười thành tiếng, âm thanh nghe chát chúa, đau khổ lại có chút nghẹn ngào bứt rứt.

- Hoàng thượng cũng biết chữ hiếu hay sao. Mẫu hậu đưa con lên hoàng vị mới tốn bao công sức đắc tội vô số người. Vậy mà người làm vua một nước mà chỉ cúi đầu vào hạ thân nữ tử, bỏ bê triều chính dẫn đến hoạ vong quốc. Chữ "Hiếu" của hoàng thượng viết như thế nào?

Bị mẹ người ta giáo huấn vài câu, Quan Lân khó khăn lắm mới nuốt được sự ấm ức này.

"Đấy đều là con của bà làm ra, tôi cũng chỉ là người bị liên luỵ, sống thêm được có hai ngày, cục tức này ai hiểu thấu."

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài Quan Lân vẫn tỏ ra lễ độ.

- Nhi thần biết trước đây mình làm nhiều việc không hay, nên trước khi đi gặp tiên hoàng, nhi thần muốn qua đây tạ lỗi với mẫu hậu trước.

- Hoàng thượng nói câu này liệu có quá trễ hay không? Dù người có nói bao nhiêu cũng không thoát khỏi nạn vong quốc, làm hủy hoại tiền đồ liệt tổ liệt tông để lại.

- Nhi thần không nghĩ nhiều đến thế, nhi thần chỉ biết rằng ngày nào mẫu hậu còn sống, thì vẫn chưa muộn.