sau cuộc mây mưa sau núi, bằng vào sức lực và sự cơ trí. Quan Lân đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng nữ nhân. mà đối phương cũng đẩy cái tôi của bậc quân vương cao lên một bậc.
Người ta nói, Nam nhân, ai chinh phục được nữ nhân bằng trí và dũng, người đó sẽ chinh phục được thiên hạ.
Tất nhiên, không phải phường hoa ong bướm thông thường. tuỳ ý phóng đãng với bất kỳ nam nhân nào gạ gẫm.
Kim Ngọc Dung không phải quốc sắc thiên hương, cũng chẳng thấp kém như cỏ dại ven đường. Nhưng nàng là con nhà binh, sự trung thành của nàng là thứ vốn quý nhất Quan Lân cần lúc này.
Quan trọng hơn, vòng ba mọng nước của nàng đã gột rửa nỗi ưu phiền trong lòng Quan Lân.
Gã đã nghĩ ra kế sách đẩy lùi Đông Nam Quốc.
trở về sau chuyến viếng thăm Lã Đường đại nhân. Quan Lân trở về doanh trướng, còn Kim Ngọc Dung lưu lại ngôi nhà cùng mẫu thân và Lạc đại nương.
Từ lúc con gái về, Kim Phu Nhân chợt thấy có điều bất ổn. Phụ nữ mà, luôn nhạy cảm hơn đàn ông. huống hồ bà là người từng trải. Thấy quần áo con gái không chỉnh tề, cổ có vết hồng nhạt, mặt lúc nào cũng ửng hồng, cười tủm tỉm một mình.
- Dung Dung, con với Vương Tướng Quân, có phải hai người đã...
Ngọc Dung ngơ ngác nhìn mẹ. trong lòng rối bời.
- Con gái...con có lỗi với ơn dưỡng dục của phụ mẫu.
Kim phu nhân bĩu môi.
- ui giời, có gì phải ngại chứ... Vương tướng quân khôi ngô tuấn tú, tuổi trẻ tài cao... mẹ ưng rồi đấy. Còn cha cũng cố ý dẫn đến nhà, ông ấy có mưu đồ cả đấy. Ta còn đang lo con lại không ưng đây nè... giờ thì tốt rồi, cả hai phát sinh chuyện đó chứng tỏ Người ta cũng thích con... Chuyện hôn nhân đại sự, vậy là xong rồi.
Kim Ngọc Dung cười tủm tỉm, hai tay ôm lấy tay của Kim phu nhân.
- Mẹ... Còn chuyện này người không ngờ được đâu. Người mẹ nói không phải tướng quân dưới trướng của cha. Huynh ấy...là đương kim hoàng thượng đó ạ."
Kim Phu Nhân mặt mũi cứng lại.
- Sao... người đó..là hoàng thượng đương triều à?
- Dạ phải, tuy ăn mặc thường phục nhưng Lã đại nhân đã nhận ra và xác minh thân phận. Người còn nói, sau khi đánh bại Liên Quân, sẽ "nạp" con vào cung nữa."
-Ôi trời, có chuyện đó nữa cơ à...
Kim Phu Nhân vì lời nói của nhi nữ, trong lòng buồn vui lẫn lộn. cảm xúc trái ngược công tâm, toàn thân mềm nhũn xỉu luôn tại chỗ. Thiên tử Nam Thiên Quốc lại ghé qua dùng bữa cơm đạm bạc, ăn liềnba bát cơm do chính tay bà nấu. Phúc phận tu kiểu lol gì mới có ngày này.
...
Tại một nơi khác.
Vương Quan Lân vừa tới doanh trại đúng lúc tướng sĩ vừa tỉnh sau giấc ngủ trưa. Kim đại soái cùng các tướng lĩnh đang ngả người trên ghế, nhâm nhi chén chè đặc.
Nghe tiếng người hành lễ, ông vội vàng đánh thức mọi người ra ngoài lều trại nghênh giá.
- Chúng thần khấu kiến Hoàng thượng, hoàng thượng long thể thánh an.
-Kim đại soái, các vị tướng lĩnh bình thân, bình thân. Trẫm có việc muốn bàn bạc cùng các khanh, tất cả vào doanh trướng đi.
Đang trong giai đoạn đình chiến, doanh trướng vô cùng bừa bộn. bàn ghế ngổn ngang, dưới sàn đầy rẫy vỏ bí, hạt hướng dương...
hai binh sĩ được cử vào trong dọn dẹp cho ngăn nắp bàn ghế đồ đạc. Chiến đồ, địa đồ được bày ra.
Các tướng lĩnh lần lượt đứng vào bàn, lắng nghe Hoàng thượng bày kế kháng địch.
- Chúng ta vừa đánh lui Tây Nam Quốc lấy lại được ba tỉnh Tây Hồ, Tây Sơn Và Tây Giang, đó là điều đáng vui nhưng chưa đến lúc chúng ta có thể ăn mừng.
Hôm nay trẫm cùng Kim đại soái và Nam Thành Bảo đi thị sát dân tình. Bá Tánh còn chịu nhiều khổ cực, lòng dân còn đang hoang mang. Nếu tình hình kéo dài, địch không đánh, Nội tình Nam Thiên Quốc cũng tự tan rã. Đây là một mối nguy lớn còn hơn cả sức ép của Liên Quân.
Ban nãy trẫm đã gặp Lã Đường đại nhân, ngài ấy tuổi tác đã cao nhưng sự kiên trung với triều đình Nam Thiên Quốc khiến đời sau còn phải ngước nhìn... Ngài ấy đang viết thư cho các đồng liêu trong triều cũ, triều cương sẽ dần đi vào ổn định...
Có Trung thần sát cánh, Trẫm đã thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi phần nào. Nhưng Liên Quân còn đứng đó chẳng khác nào một cây cung lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công chúng ta. Chúng còn ở trên đất của ta ngày nào, bá tính Nam Thiên Quốc chưa ngủ yên ngày đó.
Đọc song bài diễn văn dài dòng, những vị tướng quân còn ngái ngủ đã hoàn toàn tỉnh táo.
- Trẫm gọi các khanh đến đây để hỏi kế sách đẩy lui ngoại binh, mọi người có kế sách gì cứ đem ra bàn bạc.
Ngồi chung bàn với một đám võ tướng, kế hoạch mà họ nói ra chỉ có đánh đánh và đánh. Tuy khác cách thực hiện nhưng một trận thư hùng là không thể tránh khỏi.
Tỷ như Bàng tướng quân bày ra chủ ý đem toàn bộ quân lực hẹn quyết đấu một trận với Liên Quân. Khỏi phải nói, kế sách không thành công cũng thành nhân, tuy ngầu lòi đáng mặt hảo hán, nhưng lấy ít đánh trực diện với nhiều khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết.
- Trung Thiên Đế Quốc và Đông Nam Quốc, tướng của họ không phải hạng thất phu, tình thế kéo dài càng có lợi cho chúng. Không dại gì họ lại chịu xuất quân làm hao binh tổn tướng.
- Nhưng Kim Đại Soái, không đánh thì có cách gì đẩy lui được kẻ địch. Quan hệ giữa hai phe này không xấu, đóng quân gần nhau rất dễ chi viện. Trận này, khó đánh đấy.
Vương Quan Lân nhìn qua thế trận đóng quân của Trung Thiên Đế Quốc, trong lòng chợt nảy sinh chủ ý.
- Trận này phải đánh, đánh thật mạnh cho bọn chúng hết xem thường Nam thiên Quốc chúng ta.
Kim Đại Soái ngờ vực hỏi lại.
- Hoàng thượng, người đã có diệu kế.
Vương Quan Lân cười mỉm.
- Ý của ta giống với Bàng Tướng Quân, đánh một trận kinh thiên động phách với chúng. Trận này dù lấy một địch mười là gì chứ, lấy một địch một ngàn vẫn phải đánh.
Trong đám võ tướng, hầu hết đều đồng ý với Quan Lân, nam tử hán chốn binh gia. chết trên sa trường chính là một vinh dự. Tuy nhiên vẫn có người rụt rè bàn lui.
- Hoàng thượng, dụng binh kỵ nhất nóng vội. Chuyện quốc gia đại sự không thể qua loa, thần nghĩ nên nội an trước củng cố quân lực, tái chiến chưa muộn.
Vương Quan Lân Nghiêm Mặt.
- Từ Phó tướng nghi ngờ ý của trẫm? Nói trẫm cẩu thả chuyện dụng binh.
Từ Quốc Đạt cúi mặt xuống.
-Mạt tướng không dám. Trận đánh này quan trọng với vận mệnh Nam Thiên Quốc, mong hoàng thượng minh xét.
Rầm!
Vương Quan Lân vung tay đập gãy chiếc ghế bên cạnh. Hùng hổ tuyên bố.
- Ý Trẫm đã quyết, không nhiều lời. Truyền lệnh của ta, trong quân doanh kẻ nào nhát gan có thể rời đi. Thiên Binh Của Trẫm không cần lưu những kẻ lương tri yếu đuối.
Cuộc Họp cấp cao đi đến hồi kết bằng lời sấm của Quan Lân.
- Các tướng quân, trận này Cửu tử nhất sinh, đường xuống hoàng tuyền ngay phía trước. Ai muốn rút lui, trẫm không oán trách.
- Chúng thần nguyện chết vì chúa thượng!