Chương 12: Quân Vô Hí Ngôn.

- Quốc Cữu?

Kim Ngạc Bưu lắp bắp, Hoàng thượng cũng quá tuỳ tiện đi. mới gặp chưa được một canh giờ đã muốn "nạp" con gái ông vào cung. Là Do các phi tần bỏ chạy, hoàng thượng chăn đơn gối chiếc. "vã " lắm rồi nên mới gấp gáp như vậy?

- Hoàng thượng, người không đùa vi thần đó chứ?

Vương Quan Lân, long nhãn híp lại.

- đùa? Kim ái khanh nhìn trẫm giống nói chơi cho vui chắc. Tự cổ chí kim, Quân Vô Hí Ngôn. Trẫm thấy con gái khanh rất thuận mắt.

Kim Ngọc Bưu đưa tay lau mồ hôi trên trán, nuốt xuống một ngụm. Khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác như người mất hồn.

-Thần không có ý đó, chỉ là Dung Dung cả hình dáng với tính cách đều không được như khuê nữ danh giá. Thay vì thêu thùa may vá, đàn hát ngâm thơ, nó chỉ giỏi đánh đấm... mấy năm nay, thần không biết gả cho ai, mấy vị công tử thấy nó đều lắc đầu ngán ngẩm.

Quan Lân nghĩ bụng "Cóc ghẻ sao ăn được thiên nga. Loại nữ nhân mạnh mẽ cá tính như vậy, chỉ trẫm mới ăn được." Gã nở nụ cười thầm, đáp lời Kim đại soái.

- Toàn một lũ phàm phu tục tử, không cần biết con gái của khanh có tật xấu gì, chỉ cần có lòng kiên trung giống như khanh. Trẫm không đòi hỏi gì thêm.

-Tạ ơn hoàng thượng. Nhưng theo ngu ý của thần, tốt hơn, người cũng nên tiếp xúc, nói chuyện qua vài lần... nếu thấy vừa ý, rồi hạ thánh dụ cung chưa muộn.

Kim Ngọc Bưu vừa mừng vừa lo, con gái ngổ ngáo lại lọt mắt xanh của hoàng thượng. Nhưng sợ nó thẳng tính nói điều không hay, chỉ sợ hoàng thượng trách phạt cả nhà.

Mấy ngày tiếp xúc, Kim Ngạc Bưu thấy vị hoàng thượng này " Thâm" sâu khó lường, lúc giận lúc vui chỉ cách một cái chớp mắt.

- Cha, hai vị tướng quân, cơm đã dọn xong, mời mọi người qua dùng bữa.

Bữa cơm đãi khách có một con gà hầm nấm hương, đậu rán cháy cạnh, củ cải xào, hai đĩa rau và một chậu cơm trắng. bữa cơm đầu tiên sau khi xuyên không của Quan Lân.

trong hoàng cung ăn bán bao của thái hậu, vào quân doanh húp cháo cùng tướng sĩ. Hôm nay có thể ấm bụng một phen.

Quan trọng hơn thức ăn hôm nay có dư vị của con gái Kim Ngạc Bưu. Gã hung hăng ăn liền ba bát.

- Dung Dung, vị Vương tướng quân này mới đến Hoa Vô Khẩu, lát nữa con dẫn anh ta đến gặp Lã đại nhân. Tại vì qua nhà dùng bữa, cha lỡ việc quân rồi đấy, lát ta phải về doanh trại.

Nam Thành Bảo đang ngồi ăn, suýt phụt cả cơm ra ngoài. Kim đại soái cũng thật khéo dụ con gái vào không gian riêng tư cùng hoàng thượng.

Ngọc Dung liếc nhìn Vương Quan Lân.

- Lã đại nhân? Ý của cha là Lã Đường lão sư."

-Phải. Lã Đại nhân từng làm quan trong triều, mấy ngày trước có việc cần ông ấy chỉ điểm. chắc ông ấy nghĩ ra rồi đấy.

Kim Phu nhân ngồi ăn quan sát hai vị tướng quân dưới trướng lão gia. Nam Thành Bảo ngoài tam tuần, râu ria lởm chởm làm phó tướng thua người ngồi kế bên cả chức tước lẫn ngoại hình.

"Lão Kim cố ý dẫn hai thuộc hạ đi cùng, chắc là tâm phúc, muốn đưa về ra mắt làm mối cho Con Gái lớn."

Bà nói.

- Hai vị tướng quân còn trẻ mà đã lập được công danh, sau này tiền đồ còn rộng mở. Không biết hai người đã thành gia lập thất hay chưa?

Nam Thành Bảo từ chối ngay, tuy còn độc thân nhưng con gái Kim Nguyên soái, một thống lĩnh cấm quân sao giám động chạm đến người của hoàng thượng chứ.

Vương Quan Lân được Kim phu nhân đánh tiếng liền tát nước theo mưa.

- Kim phu nhân, hiện tại tiểu tướng vẫn còn chăn đơn gối chiếc. Đại nghiệp chưa thành chưa có thời gian thành gia lập thất.

Gã thốt câu này làm Kim Ngạc Bưu và Nam Thành Bảo nghẹn miếng cơm. mấy ngàn phi tần mỹ nữ qua tay, vậy mà nói giường đơn gối chiếc, mặt tỉnh bơ.

Họ đâu biết rằng Quan Lân này không giống Vương Húp Tông trước kia. Ngoại trừ tư tình với Thái Hậu thì gã chưa có nữ nhân chân chính cho riêng mình.

Kim phu nhân thở dài.

- Haiz, thân làm tướng thân bất do kỉ, đừng quá ham công danh mà quên nghĩa vụ nối dõi tông đường. Ta thấy Vương tướng Quân tuổi trẻ tài cao, Ngọc Dung nhà ta cũng đến tuổi gả đi rồi... hai người...

Ngọc Dung xấu hổ nhìn Vương tướng quân gì đó cũng đẹp trai thật. nhưng đẹp mã thì sớm có người thương, chắc gì đã đánh chủ ý lên người mình.

- kìa mẹ, con gái còn nhỏ, sao đã nói chuyện lấy chồng. Con còn muốn ở phụng dưỡng phụ mẫu hai người mà.

Kim phu nhân gắt.

- Nhỏ gì mà nhỏ, con lớn quá nên mới không gả đi được đấy...

Biết mình lỡ lời bà đính chính lại.

- ý của ta là con không còn bé bỏng nữa, quá tuổi hết xuân thì ai rước con đi đây.

Vương Quan Lân mặt dày chen vào.

- Kim đại soái, kim phu nhân. Mạt tướng thấy lệnh ái rất có khí chất của nữ trung hào kiệt. Ai lấy được chắc chắn phải tu tâm tích đức mấy kiếp mới có phúc phận ấy.

Kim Ngọc Dung nghe xong, liền bặm môi cúi xuống bàn, vừa ăn cơm vừa lén nhìn Vương Quan Lân.

"Dẻo miệng! phụ mẫu chưa gì đã quý hắn như con rể. thế này chẳng phải đang ép mình vào thế khó xử."

"Nhưng mà! nhìn hắn không giống mấy công tử bột, còn trẻ mà đã làm tướng quân. Cha bảo người theo nghiệp võ rất thật thà chất phác. Nói không chừng Họ gả mình cho hắn thật."

Phải làm sao đây?

Hết bữa cơm thanh đạm, Kim Ngạc Bưu, Nam Thành Bảo kéo nhau về doanh trại, để cho đôi trai gái đi vào Hoa Vô Khẩu tìm tới nhà của Lã Đường lão sư.

Vương Quan Lân không biết đường nên để con gái của Kim Ngạc Bưu dẫn đường. Nàng đi trước vừa khéo phơi cặp mông đẫy đà lắc lư rung rinh trước mặt con hổ đói Quan Lân.

-Vương tướng quân, người vì sao muốn tòng quân chinh chiến nơi xa trường, cha ta bảo nơi đó dễ chết lắm!

Tên dâm tặc vẫn dán mắt vào cặp mông, hồn nhiên đáp lại.

- Gia tộc của ta từng tham gia đại nghiệp mở mang lãnh thổ Nam Thiên Quốc. Hậu nhân luyện võ tòng quân, chém giết trên xa trường là nghĩa vụ bắt buộc.

Nữ tử không biết mình đang đi cùng ai nên vẫn cứ say sưa nói chuyện.

- Người còn trẻ mà đã làm tướng quân, chắc võ nghệ phải tinh thông lắm, nên cha ta mới coi người là tâm phúc. Thực ra... chuyện tác hợp Ta với tướng quân... người thấy thế nào?

Ngọc Dung vào thẳng vấn đề, đúng là con nhà binh rất thẳng thắn.

- Mạt tướng nói trong bữa cơm rồi... Ai lấy được tiểu thư là phúc phận tu từ mấy kiếp mới có được.

- Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nhưng ngườita muốn gả phải giỏi võ hơn ta...nếu huynh đỡ được 10 chiêu, ta đồng ý gả cho huynh.

Dứt lời, Ngọc Dung hai mắt loé lên, xoay người tung một cước chém từ cổ đối phương chéo xuống. Vốn định thử quyền cước của lang quân tương lai. Ai ngờ hắn ta không hề né tránh, ăn ngay một cước, bay ra khỏi hàng rào.

Vương Quan Lân tỉnh cơn mê, gã tưởng việc nhìn trộm mông bị Ngọc Dung phát hiện nên không gân cổ lên cãi, song sự im lặng của gã lại khiến nữ tử lo lắng chạy tới.

- Tướng quân, tiểu nữ không ... tiểu nữ tưởng người sẽ tránh được... thật xin lỗi, người không sao chứ.

Quan Lân xoa xoa lên mặt, một cước của người đẹp không ngờ khiến gã chảy máu miệng. nhưng đổi lại được trông thấy vẻ mặt hối lỗi, ân cần hỏi han của Ngọc Dung, ngẫm cũng thấy đáng.

Gã cầm tay nữ nhân, giữ nguyên trên mặt của mình.

-Không sao, là do ta đang nghĩ chuyện chính sự, nên sơ ý.

Ngọc Dung thấy Vương tướng quân không sao, liền rụt tay lùi lại mấy bước.

- Ta thật có lỗi, không biết tướng quân đang lo chính sự, lại đem mấy miếng võ mèo cào ra thử người.

Vuông Quan Lân phì cười.

-Xem ra tiểu thư rất nóng lòng muốn thử tài lang quân tương lai. Đáng tiếc cho dù ta không phân tâm cũng bị tiểu thư đá trúng. Bởi ta vốn không hề biết quyền cước... thế mạnh của ta là thương kỹ và cung kỹ. Hai món đó chuyên dùng để hạ địch nhân trên chiến trường...

Gã bước tới một bước đứng trước mặt nữ nhân, chầm chậm nói.

- Ta... không muốn dừng chúng để làm tổn thương...người nào đó.

Kim Ngọc Dung quay ngoắt đi, ngượng ngùng nói.

-Để Ta dẫn tướng quân đi gặp Lã Đường lão sư.

"Nhìn vẻ ngoài to lớn nhưng lúc bén lẽn cũng rất khả ái. Ngọc Dung, nàng có chạy đằng giời cũng không thoát được trẫm."