Chương 93: Thật Giả Khó Phân, Tiến Thoái Lưỡng Nan [3]

Ta nghĩ Thu Tễ đã biết chuyện này, nhưng tuyệt đối không nhắc đến chuyện ta gặp Sùng Lang, đã nói những gì, có dự tính gì cho tương lai không. Mà Đoàn Nhi cũng chuyển từ phục vụ bên trong sang thành hầu bên ngoài phòng. Rất nhiều lần, ta có thể cảm giác được Đoàn Nhi muốn lên tiếng nói gì đó với Thu Tễ, thế nhưng lại thôi không nói nữa. Có lẽ là an ủi, có lẽ là giải thích, đối với ta mà nói đều không còn quan trọng. Những lúc nhàn nhã không có việc gì, ta lại đi thăm Thụy Tuyết. Thụy Tuyết cũng rất thích ta, lúc nào cũng cười khanh khách. Thấy bé cười, ta cũng vui lây, liền tiến đến trêu chọc bé. Ma ma chăm sóc cho Thụy Tuyết nói, Thụy Tuyết là đứa bé rất thông minh, chưa đến mười tháng mà đã có thể bập bẹ nói những từ đơn giản rồi, không bao lâu nữa là bé có thể nói chuyện được, hơn nữa Thụy Tuyết rất nhớ ta, lần nào ta đến bé đều đoán được hết, mỗi lần nhìn thấy ta, bé đều cười rất tươi, cũng không khóc náo, thật khiến người ta yêu thích.

Mỗi khi người khác nói đến con của mình tốt thế này thế nọ thì ta rất phấn khởi, còn mang theo chút xíu kiêu ngạo. Ma ma cũng bắt đầu dạy Thụy Tuyết học bước đi, nói nàng lớn lên mau, bé rất thông minh, học rất nhanh. Đã mấy ngày nay ta không gặp Hoa Hiền Phi, nghe nói đại thần trong triều lên tiếng dị nghị rất nhiều về chuyện hậu cung vô chủ, cho rằng hậu cung vô chủ chính là không được an định. Mà trong này hầu hết đều nghiêng về phía Hoa Hiền Phi và Nghê Thục phi.

Ta không có ấn tượng nhiều đối với Nghê Thục phi. Chỉ biết là nàng ở trong cung đã lâu, do sức khỏe không tốt, bên người chỉ có mấy cung nữ làm bạn, rất ít đi thỉnh an hoặc tham gia các lễ mừng. Thế nhưng trong nhà có rất nhiều người lập công cao, phụ thân của nàng là huynh trưởng của đại tướng quân Triệu Kha nổi danh khắp nước, mẹ của nàng là tôn nữ ruột của thái hậu tiền triều, cậu là i Lại bộ thượng thưđương thờ, phụ thân là chính nhị phẩm tả thị lang, gia thế hiển hách thế nhưng đáng tiếc sức khỏe nàng yếu kém, lúc này vẫn không con nối dõi.

Mà đối với Hoa Hiền Phi mà nói, thân thế của nàng vẫn kém rất nhiều, nàng cũng không phải là trưởng nữ trong nhà, phụ thân của nàng là chính nhị phẩm tuần phủ, ngoài ra không còn thế lực nào khác. Nếu so sánh với người bên ngoài thì gia thế như vậy cũng coi là hiển hách phi phàm, nhưng nếu muốn so với Nghê Thục phi thì kém rất xa, thế nhưng cũng may dưới trướng nàng có đại hoàng tử Bột Trạch, hơn nữa nàng cư xử thân thiện và có giao hảo với nhiều phi tần.

Kỳ thực ngẫm về tư thì tương đối nghiêng về phía Hoa Hiền Phi, về nguyên nhân vì sao thì chẳng qua là có cảm giác nàng là một người thân thiện hiền lành, hơn nữa nàng cũng rất yêu thương Thụy Tuyết, hơn nữa, thỉnh thoảng còn sai người tặng vài bộ y phục và tả lót cho bé, chất liệu mềm mại, mặc vào rất thoải mái, cũng rất xinh đẹp. Đối với người làm mẹ mà nói, nhìn thấy con của mình dễ thương như vậy, lòng cũng thấy vui sướng, đương nhiên cũng thấy thân thiện với nàng hơn.

Mấy ngày nay ta lại thường xuyên nhớ đến những lời nói mà Sùng Lang từng nói với ta, trăm mối ngỗn ngang trong lòng, ta biết bản tính mình cương liệt, ta sợ nhất chàng nhất thời khó có thể tiếp thu, sau đó tức giận lại tổn hại đến sức khỏe. Thế nhưng ta cũng hiểu rõ, lúc này chàng tuyệt đối không để cho ta trở về. Nghĩ mãi, thế nhưng không sao nghĩ ra được cách vẹn cả đôi đường. Ta đại khái có thể đoán được, nếu như không có cái vị Vũ quý phi này, thì lúc này kẻ đang điên cuồng ôm nỗi hận mà chết có lẽ là chính ta. Ta đến nay vẫn không thể nghĩ ra, nếu thật sự chàng xem nàng là một quân cờ, vì sao lại nàng làm xằng làm bậy, thậm chí còn hại hoàng hậu tan cửa nát nhà?

Càng nghĩ đến chuyện này càng thêm rối loạn, quá loạn, nếu muốn hiểu rõ ràng thì e rằng có nghĩ ba ngày ba đêm cũng khó mà sáng tỏ, huống hồ chàng vốn là một nam nhân cẩn thận, làm một chuyện gì thì quyết làm đến cùng, hơn nữa chàng cũng không thích bàn luận những chuyện đó với ta, mặc cho người khác suy đoán, cứ mơ hồ tìm lấy một đường trong mớ bòng bong đó, chỉ sợ cả đời cũng không tìm ra đầu mối, đó là chàng.