Quyển 2: Bắc đại lục sơ phong khởi.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
- Vệ thiếu, đã để mất dấu bọn chúng.
Khoảng một canh giờ sau, Thôi lão đã quay lại. Việc một địa cấp hậu kỳ chạy thoát là chuyện không thể...bình thường hơn. Thật sự nếu muốn giữ chân kẻ kia được mới là chuyện khó khăn, không chừng khi người ta thật sự muốn đánh trả thì phía của họ sẽ tổn thất nặng nề.
- Không sao. Việc này chúng ta đã báo lên cho phía hoàng gia, địa cấp hậu kỳ xâm nhập là việc trọng đại, bọn họ sẽ có biện pháp ứng phó.
Ngồi trên bàn làm việc suy tư, Vệ Cơ trong lòng mang theo nhiều suy nghĩ ngổn ngang. Gã không hiểu tại sao khi nói chuyện với tiểu tử kia thì trong đầu mình luôn có một thứ gì đó dẫn dắt khiến cho chính bản thân không thể nào phản bác được đối phương.
Vốn Vệ Cơ rất tự tin vào trí tuệ cùng phản ứng của mình, thế nhưng cái cảm giác não chẳng thể vận động theo ý mình kia khiến gã thấy thật đáng sợ. Rõ ràng tên nhóc Hắc Tử kia không hề tầm thường, thứ kia không phải là tà thuật đấy chứ.
Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì những lời của Tiểu Hắc lại như bốc thuốc đúng bệnh, Vệ Cơ không khỏi thầm than rằng trò chuyện một buổi giúp gã cởi bỏ mây mù thấy được tia sáng cuối trời.
- Thôi lão, người nói xem, nếu ngươi có một cơ hội thoát khỏi hố sâu, ngươi có nắm lấy không. Nếu thất bại thì cũng là kết thúc.
Uống cạn ly rượu trong tay, Vệ Cơ thở dài hướng lão già thân cận với mình nhất hỏi.
- Vệ thiếu, trên đời này kẻ tham vọng rất nhiều...
- Ta hiểu, ngài muốn nói mơ mộng viễn vông chứ gì. Vậy ta đổi lấy một ví dụ trực quan hơn, nếu như có cơ hội giúp ngài đột phá tu vi đến địa cấp hậu kỳ thì ngài dám liều mạng đánh đổi không?
Vệ Cơ cười cười vung tay nói. Lời gã vừa ra đã khiến cho lão giả giật mình có chút run rẩy. Địa cấp hậu kỳ, cảnh giới gần như là mạnh nhất nếu thiên cấp không ra mặt. Là cái ngưỡng mà biết bao võ giả khao khát chạm tới.
- Vệ thiếu đùa rồi, tu vi cũng không phải muốn là đột phá. Lão phu biết tư chất của mình có hạn, cũng không dám hi vọng điều không tưởng.
Suy nghĩ vài giây, Thôi lão lắc đầu cười đáp. Chỉ là khi nhìn biểu tình nghiêm túc của vị thiếu gia của mình, lão ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
- Được, vậy ta sẽ biến ước mơ nhỏ nhoi của lão thành hiện thực.
Không biết từ nơi nào Tiểu Hắc đã xuất hiện nở một nụ cười tà dị nhìn Thôi lão khiến lão ta rùng mình. Vừa rồi tiểu tử kia ẩn thân bằng phương pháp gì mà một chút cảm giác lão cũng không nhận ra được. Nếu bị đánh lén thì...đến đây Thôi lão cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
Để tạo ra ấn tượng với Vệ Cơ, Tiểu Hắc đành phải bỏ ra chút đan dược của mình cùng với bản lĩnh châm cứu để giúp cho lão già họ Thôi trong vòng một ngày nâng cấp lên thành địa cấp trung kỳ. Kỳ thực, bản thân lão đã có tích tụ sẵn nên việc này cũng không có gì khó khăn.
Đến ngay cả Vệ Cơ cũng một đường đột phá đến huyền cấp đỉnh phong khiến cho gã còn tưởng mình đang nằm mơ. Mặc dù Tiểu Hắc đã dùng nhãn thuật cùng một pháp thuật nhỏ bằng linh hồn lực để khiến cho đối phương tin phục, nhưng việc vừa dùng thêm thủ đoạn sẽ khiến cho mọi việc dễ dàng hơn.
Nghe nói có loại thuật pháp khiến cho phàm nhân nghe lệnh của tu tiên giả như một con rối. Lọai đó nếu tu vi cao cường thì sẽ dễ dàng thi triển, còn tu vi thấp thì chỉ có thể tạo ra một con khôi lỗi hình người. Cho nên để giữ lại một Vệ Cơ đầy đủ trí tuệ, Tiểu Hắc đã không áp dụng biện pháp đó.
Dĩ nhiên, càng thấy được bản lĩnh của Tiểu Hắc, Vệ Cơ cùng Thôi lão càng cảm thấy sợ hãi. Vung tay đã giúp kẻ khác đột phá, nếu như thiếu niên kia có thể tạo ra cả một đội quân tu vi khủng bố như thế thì việc thống trị cả thế giới là chuyện trong tầm tay.
Không, phải nói là ngay cả Chân Võ Điện kia cũng chưa từng nghe nói có thể giúp một người trong thời gian ngắn đột phá cảnh giới như vậy.
Kẻ thông minh luôn khát khao đi theo cường giả, Vệ Cơ không có giả tâm ư? Gã tuyệt đối là kẻ có dã tâm rất lớn nữa là khác, không ai muốn gia tộc mình chỉ là tấm khiên cho kẻ khác.
Bây giờ cơ hội để Vệ gia lật ngược được mọi trật tự lại, Vệ Cơ sẽ không bỏ qua. Không nói đến Chân Võ Điên bí ẩn kia mạnh thế nào. Chỉ với khả năng của Tiểu Hắc bày ra, Vệ Cơ tin tưởng hoàng gia hay mấy đai môn phái kia tuyệt không phải là vấn đề. Nên biết rằng nội khí mật vụ bọn họ giỏi nhất là tình báo về mấy kẻ tu luyện nội khí, nội tình của các thế lực khác Vệ Cơ đều có nắm bắt được vài phần chính xác.
...................
Thiên hạ giang hồ đều biết đến thập đại môn phái thì ở tầng thấp hơn ai ai cũng thầm công nhận ngũ đại gia tộc. Ở đây không phải có nghĩa là đại gia tộc chỉ có năm cái, mà muốn ám chỉ sự vượt trội khủng khiếp của năm gia tộc này so với phần còn lại.
Đa số gia tộc dù lớn hay nhỏ đều nương tựa vào một thế lực nào đó, bởi vì họ không thể nào tự độc lập được. Duy chỉ có năm đại gia tộc sau thời gian dài tích lũy, cộng với việc tạo ra mạng lưới quan hệ với nhiều đại phái đã hình thành nên một sức mạnh đáng kể. Trong đó có một gia tộc mang họ Vũ.
Dưới trực hệ họ Vũ là vô số các phân chi được phân bổ khắp nơi, thường thì tùy vào thực lực mà tài nguyên cai quản cũng sẽ khác nhau. Có một phân chi tương đối nhỏ yếu nằm ở một vùng hẻo lánh ở tận đông bắc của nước Triệu. Tài nguyên ở đó thì cằn cõi, không có tài nguyên nào đáng giá cả, nói chung chỉ cô đọng ở một chữ "thảm" để hình dung.
Hôm nay, bên trong Vũ gia chi nhánh này đang diễn ra một họp gia tộc, bao gồm già trẻ lớn bé đều có mặt đầy đủ.
- Ta phản đối, Liên nhi dù gì cũng là niềm hi vọng của chúng ta, không thể nào gả cho tên đăng đồ tử Lục gia kia được.
Một nam tử trung niên mày rậm đang lớn tiếng nói, ngay lập tức có một người khác phản bác lại:
- Hừ, đăng đồ tử thì sao? Gia tộc kia là một chi có tiềm lực của Lục gia, chỉ cần hai nhà liên hôn thì Vũ gia chúng ta ở Hào Sơn này sẽ có cơ hội quật khởi. Là người của gia tộc thì phải có ý thức vì gia tộc hi sinh.
- Hi sinh cái đầu ông? Sao ngươi không mang con mình ra mà liên hôn, còn bày đặt nói năng đạo lí.
Một vị phụ nhân tức giân chỉ vào mặt lão gia vừa lên tiếng mà mắng. Tiếp theo một loạt người đứng dậy nói lên ý kiến của mình, cục diện càng lúc càng nóng, khó mà tìm được tiếng nói chung được.
-Được rồi, tất cả im lặng đi, việc của Liên nhi chúng ta cần phải tôn trọng quyết định của nó. Dù gì chúng ta cũng là người của Vũ gia, không lẽ Lục gia kia dám bức hôn hay sao?
Sau cùng, lão già ngồi ở giữa có tu vi huyền cấp cũng quát to dẹp yên cuộc tranh cãi. Tiếc là hình như không phải ai cũng phục ông ta mà vẫn có một lão già khác nhếch môi cười nói:
- Vũ Kiếm huynh, ngươi tuy giữ chức gia chủ nhưng mọi chuyện cần phải thuận theo lòng người, không thể lấy tình cảm cá nhân để đưa ra phán quyết. Nếu người như thế nắm giữ vận mệnh phân chi thì chúng ta thật sự lo lắng đấy.
Một lời đủ để gây chia rẽ nội bộ lẫn công kích, lão già kia liền khiến cho bầu không khí vốn được ép xuống lại bùng lên trở lại. Cuộc họp gia tộc cũng vì thế mà kết thúc không có kết quả nào đạt được cả.
- Phụ thân, Liên nhi nó tính cách quật cường, nếu Lục gia cường thế đến hỏi cưới thì e là...
Một vị nam tử ngoài bốn mươi dáng vẻ trầm ổn khí thế đi theo Vũ Kiếm nói, người này chính là phụ thân của Vũ Liên, Vũ Hạc Vân.
- Lời con nói ta đều hiểu cả. Chỉ là hiện tại lão già Vũ Khắc kia cũng đột phá huyền cấp, lại lôi kéo nhiều tộc nhân chi chúng ta đứng về phía lão ta. Nếu chuyện này giải quyết không ổn thỏa thì chỉ sợ rằng sẽ có biến.
Vũ Kiếm thở dài, sắc mặt mang theo vẻ buồn bã. Tu vi tăng tiến cũng không thể giúp ông ta nắm lợi thế nhiều để lèo lái con thuyền gia tộc được. Nhưng thân là gia gia, nếu cả cháu gái mình cũng không bảo vệ nổi thì ông ta còn làm gia chủ làm gì cơ chứ.
- Nếu thật sự Lục gia dám tới, vợ chồng con bất quá sẽ liều mạng, dù có chết cũng không để Liên nhi bị uất ức.
Vũ Hạc Vân thái độ vô cùng cương quyết, ông ta và nương tử chỉ có mỗi một người con gái, bọn họ thà chết chứ không thể để ai tổn hại tới nhi tử của mình.
- Được rồi, dù gì Lục gia cũng phải cho Vũ gia mặt mũi, sẽ không tới nổi đánh nhau. Có điều bọn họ âm thầm chèn ép thì không thể tránh khỏi được.
Khoác tay một cái, Vũ Kiếm cũng không muốn suy nghĩ nhiều lại thêm phiền muộn. Đúng lúc này, một thị vệ chạy vào bẩm báo:
- Lão gia, có một thiếu niên nhìn rất trẻ tự xưng là cố nhân, muốn thăm hỏi Vũ Liên tiểu thư. Còn có một lão già đi theo, không rõ là nô bộc hay trưởng bối.
- Thiếu niên trông rất trẻ? Từ khi nào Liên nhi lại có bạn bè là thiếu niên thế nhỉ? Nếu tìm được đến đây thì cũng không phải người thường, ngươi vào thông báo cho Liên nhi một tiếng, ta cũng đi xem một chút.
Ra lệnh cho hạ nhân xong, Vũ Kiếm cẩn thận cùng Vũ Hạc Vân đi đến phòng khách của gia tộc. Chân Võ Môn gia tộc hay môn phái đều xây dựng ở nơi bí hiểm, không để người thường dể dàng tìm ra được. Cho nên kẻ đến rất có thể người của Lục gia đến do thám hoặc thế lực nào đó không chừng.
Đến đây, chắc mọi người đều đoán ra vị thiếu niên kia là ai. Không sai, chính là Tiểu Hắc. Còn lão già thì là Khương Đào Tiên, do tạm dừng việc gây hấn với Ngạ Quỷ theo kế hoạch nên lão liền đi theo Tiểu Hắc du ngoạn một phen. Dù gì thì lão ta không giống như Mộc Bình và đám người khác, tính cách khá tự tại, không thích bị gò bó.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Tiểu Hắc đã rảnh rỗi để chạy đến thăm Vũ Liên tỷ tỷ của mình. Mang theo một đống quà cáp, Tiểu Hắc vui vẻ ngồi nhâm nhi trà nóng và bánh ngọt ở phòng khách trong khi chờ đợi.
- Vị tiểu huynh đệ đây, không biết ngươi đến từ gia tộc hay môn phái nào?
Thông thường kẻ tới đều đưa bái thiếp hay báo danh tính, Tiểu Hắc lại chẳng nói gì nhiều. Thế là đám con cháu theo phe Vũ Khắc liền chạy tới thăm dò một phen. Nếu là người có chút địa vị thì bọn họ sẽ hồ hởi làm quen, còn không phải thì thuận tiện ném đá gây khó dễ một chút cũng được.
- Không môn không phái, cũng chẳng phải người gia tộc nào cả.
Vừa nhìn Tiểu Hắc đã thấy đám thanh thiếu niên này chẳng có chút tiền đồ gì rồi. Tu vi thì chẳng tới đâu, thái độ thì giả tạo lộ liễu, đem ra giang hồ chỉ sớm bị làm thịt. Nếu không phải đều là người có quan hệ với Vũ Liên tỷ tỷ thì ngay cả trả lời bọn họ Tiểu Hắc cũng lười.
- Hóa ra là một tiểu tử đầu đường xó chợ phàm tục. Ta đã nói mà, Vũ Liên tỷ làm sao quen biết mặt hàng gì lợi hại được.
Một tên thiếu niên trông tầm tuổi Tiểu Hắc bĩu môi khinh thường. Ngay lập tức, Khương Đào Tiên đang uống trà cũng khẽ đưa mắt nhìn Tiểu Hắc một cái. Thấy Tiểu Hắc vẫn bình thản như không thì lão ta lại tiếp tục như không có gì.
Trong mắt cường giả, đám người ở chi nhánh Vũ gia này chẳng khác nào con sâu cái kiến. Vốn họ Khương tĩnh tu nhiều năm không đi lại trên giang hồ nên tính khí rất ôn hòa. Đổi lại là Tương Hoàn thì tên nhóc kia đã sớm bị một chưởng đập thành thịt nát, muốn xúc phạm kẻ mạnh thì kết quả chính là chết cũng không hết tội.
- Đủ rồi, các ngươi là con cháu thế gia võ đạo sao lại có lời lẽ và tác phong như thế hả?
Ngay khi những lời khiêu khích khinh thường tiếp tục thì giọng nói của Vũ Kiếm đã vang lên. Ông ta cảm thấy đám tôn tử trong tộc ngày càng chẳng ra gì. Thế này thì tương lai của gia tộc làm sao mà trông chờ vô bọn chúng được cơ chứ.
Hàng loạt tiếng gia chủ hoặc gia gia vang lên, mấy tên thanh thiếu niên sợ hãi vội vàng lui ra. Chút gan dạ đó cũng không có nỗi, Tiểu Hắc thầm cười lạnh trong lòng, Vũ gia chi hệ này thật sự quá yếu đi nha.