Đi trên đường phố đá xanh, Thẩm Mặc hồi tưởng lại sự kiện xảy ra cả ngày hôm nay. nói thật, biểu hiện của hôm nay hắn thật sự là tương đối khinh suất. Dùng lời của người hiện đại mà nói, chính là hắn thật sự có chút quá "Lãng".
Nếu như lúc hắn còn nằm vùng, nếu như làm việc lung tung như hôm nay, như vậy năm hắn 23 tuổi hắn đã chết rồi.
Nửa trước khi xảy ra những sự kiện này hôm nay, sở dĩ Thẩm Mặc vội vàng quyết định phóng hỏa, chính là bởi vì mâu thuẫn giữa hắn và bộ đầu Từ Vượng, đã đến mức nước lửa không tương thích.
Một khi đối phương bắt đầu hạ thủ đối với hắn, vậy hắn liền không còn có cáì cơ hội gì để phản kích, cho nên hắn chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường.
Về phần nửa chặng sau, Thẩm Mặc lại nhắm chuẩn Lư huyện lệnh.
Cái Lư huyện lệnh này tân quan nhậm chức, trước đó chẳng qua là một cái bình thường người biết đọc sách mà thôi, kỳ thật lòng dạ của hắn cũng không quá sâu. So sánh với lão đại của những băng nhóm tội phạm mà Thẩm Mặc gặp phải ở thời hiện đại, nếu bàn về hung tàn giảo hoạt, vị Huyện thái gia này lại còn quá kém về đẳng cấp.
Huống chi, người trẻ tuổi này tân quan nhậm chức, chính là thời điểm hăng hái. Thẩm Mặc chính là nhìn thấu hắn thoả thuê mãn nguyện, tâm tính muốn ở trên quan đồ đại triển quyền cước. Cho nên lúc này mới mạo hiểm từ phía sau màn đi tới trước đài, đem một vụ án lớn như vậy ôm đến trên người mình.
hôm nay hắn ở huyện nha nhị đường cùng Lư đại nhân nói những lời kia, chỉ có một câu là hắn phát ra từ nội tâm nói ra.
‘’Ruồi bám đuôi mà trí ngàn dặm!’’
Thẩm Mặc ở Nam Tống căn cơ nông cạn, thậm chí ngay cả bằng hữu đáng tin cũng không có mấy người. Người như hắn nếu như muốn trở nên nổi bật, nếu như không có chỗ dựa vững chắc đó chính là si tâm vọng tưởng.
Mà hiện tại Thẩm Mặc đã chọn xong chỗ dựa này, đó chính là vị Huyện lệnh Lư đại nhân trước mắt hắn.
Chỉ cần vụ án lần này của phường Đại Thực bị phá, như vậy Lư Nguyệt đại nhân sẽ trở thành ngôi sao mới trong quan trường Đại Tống. Đến lúc đó Thẩm Mặc lại dùng thêm một chút thủ đoạn khác, như vậy nếu Lư Nguyệt muốn thăng chức là chuyện ván đã đóng thuyền.
Mà Lư đại nhân nếu lấy hình tượng một "người có thể" thăng lên, như vậy sau này khi hắn xử lý công vụ phức tạp, còn có thể dựa vào ai?
Dùng lời hiện đại mà nói, là ai phá cho ngươi vụ án lớn này, trong lòng ngươi không có điểm tự biết lấy sao?
Cho nên hắn cùng Lư Nguyệt đại nhân hiện tại kỳ thật là châu chấu trên một sợi dây thừng, song phương đang lợi dụng lẫn nhau đến quên cả trời đất. Thẩm Mặc cũng vừa vặn mượn thế nhảy dựng lên!
Tốp năm tốp ba người đi đường Trên phố phường đi ngang qua, có người bao y bác đái, có người áo xanh mũ nhỏ. Những thân ảnh này hình như là nhân vật trong tranh cổ đi ra, ở trên đường phố đèn đuốc mê ly như ẩn như hiện, làm nổi bật hết thảy chung quanh tựa như mộng cảnh.
"Lần đầu đến Lâm An, ta lưu lại rất nhiều tình..." Thẩm Mặc ngâm nga hát, một đường đi về phía nhà.
Đợi đến khi Thẩm Mặc vào sân nhà mình, mới phát hiện đèn trong phòng đều đã tắt, hiển nhiên Vân Hoàn và Tiểu Phù hai người đều đã ngủ.
Đã như vậy, Thẩm Mặc cũng không tiện quấy rầy hai người này nghỉ ngơi. Hắn một đường rón rén vào cửa phòng, ở gian ngoài cởi áo khoác giày tất, vén chăn lên giường nhỏ.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác được bên người mình ấm áp, chạm vào một mảng da thịt mềm mại bóng loáng!
‘’A! "Có người kinh hô một tiếng, nghe thanh âm lại là tiểu phù!
‘’Mẹ kiếp! "Thẩm Mặc cũng kinh hô một tiếng, vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên.
"Tiểu Phù nha đầu này, như thế nào trở lại trên giường ngủ của chính nàng, đều không nói một tiếng!"Thẩm Mặc ở trong lòng âm thầm kêu to không ổn: "Cái này khiến cho bản bộ đầu chui nhầm ổ chăn, thật sự là này...Thật xấu hổ a!"
‘’Đổi chỗ ngủ cũng không nói một tiếng! "Thẩm Mặc vội vàng đánh đòn phủ đầu, trầm giọng giáo huấn Tiểu Phù một câu. Hắn đây thuộc về tiên hạ thủ vi cường, rất có ý ăn trộm lại la hét bắt trộm.
"Cô gia ngươi... muốn làm gì?" trong bóng tối, chợt nghe thấy thanh âm ngọt ngào của Tiểu Phù, run rẩy nói.
"Ta nếu thật muốn làm gì, ngươi chính là kêu rách yết hầu, cũng sẽ không có người tới cứu ngươi!"Thẩm Mặc hung hăng trả lời một câu, sau đó xoay người vào trong phòng.
Chuyện này còn cần hỏi sao? Thẩm Mặc dùng đầu ngón chân cái cũng có thể nghĩ ra được, cái này khẳng định nương tử Vân Hoàn của hắn phân phó.
Vân Hoàn nhất định là muốn cho hắn trở về bên trong ngủ, nhưng mặt mũi lại non nớt ngượng ngùng mở miệng, vì thế để cho Tiểu Phù đi chiếm trước trận địa giường nhỏ bên ngoài.
Nhưng hai mỹ nữ làm chuyện này, cũng nhất định là e lệ khó tả. Cho nên các nàng mới thổi tắt nến, ở chỗ này tối om tối chờ Thẩm Mặc trở về.
Vốn Thẩm Mặc vừa vào sân đã cảm thấy hơi kinh ngạc, bây giờ rốt cuộc đã tìm được đáp án. Hai người các nàng kỳ thật hẳn là chờ người đứng đầu một nhà trở về lại ngủ, nhưng là trong phòng lại là một mảnh tối đen như mực, cái này hắn hiểu được đây là vì cái gì!
Trong lòng Thẩm Mặc thầm buồn cười: "Chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới, Ta vừa vào đây sờ soạng trong bóng tối, nhất định sẽ lên nhầm giường sao?"
Chờ Thẩm Mặc lên giường lớn trong phòng, trong màn một mảnh hương thơm, tràn đầy hương nữ nhi trên người Vân Hoàn.
Hắn ở bên ngoài giường lớn nằm xuống, sau khi lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Trong bóng tối bên cạnh hắn, giọng mũi Vân Hoàn cực kỳ nhẹ nhàng nở nụ cười.
"Không ngờ Thẩm Mặc ta tung hoành giang hồ nhiều năm, hôm nay lại trúng mai phục của các ngươi..." Thẩm Mặc vừa mới nhỏ giọng nói tới đây, tiếng cười nhẹ bên cạnh đã thành một mảnh.
‘’Lang quân đụng phải chỗ nào của nàng? "Vân Hoàn lúc nói chuyện thở ra như lan, một cỗ hơi thở ấm áp thổi tới bên tai Thẩm Mặc.
‘’Không đụng.’’
‘’Gạt người.’’
‘’Thật sự không đụng vào.’’
"Tiểu Phù là ta từ nhỏ nhìn lớn lên, ta còn không biết nàng? một tiếng kinh hô vừa rồi kia của nàng..." giọng nói của Vân Hoàn mềm mại trong bóng tối, giống như là cắn môi dưới của mình đang nói chuyện: "Rõ ràng là bị chạm vào... chỗ yếu hại... mới gọi ra."
hai chữ "Yếu hại" trong miệng Vân Hoàn "Đằng!" một tiếng đem tâm hỏa của Thẩm Mặc câu lên!
‘’Yếu hại? Có phải là chỗ yếu hại này hay không? "Thẩm Mặc rốt cục nhịn không được, xoay người chính là bắt một cái! Vân Hoàn lập tức phát ra một tiếng "A"!
……
Nam Tống, Nam Tống ngàn năm trước.
Có dục vọng vật chất giàn giụa, cũng có biểu lộ chân tình. Có lòng người hiểm ác, cũng có hoạn nạn chân tình. Có giấy say vàng mê, cũng có trung trinh bất khuất.
Đây là thời đại tốt nhất, là một trong những thời khắc huy hoàng nhất trong lịch sử. Nhưng đồng thời cũng là cường địch tứ phía, nguy cơ tứ phía.
Ở trong vòng tay mềm mại mà ấm áp của Vân Hoàn, Thẩm Mặc cảm thấy một tia ngăn cách cuối cùng giữa mình và thời đại này, cũng trong nháy mắt này tan thành mây khói.
Sau đó, Ta là một người Nam Tống. Là một phu quân, một bộ đầu, một gia chủ vất vả mà lại hạnh phúc.
Ta là giọt nước trong dòng sông dài của thời đại này. Ta vừa là người đứng xem thời đại cô tịch này, cũng là một thành viên đầu nhập toàn bộ thể xác và tinh thần vào nó.
Ngân câu trong trướng gấm chập chờn, chính là xuân thâm như biển.
Nhưng mà, Thẩm Mặc lúc này lại không biết. Trong con sông lớn mênh mông cuồn cuộn Nam Tống này, chính là bởi vì có thêm một giọt nước khác thường của hắn. Từ nay về sau lại bị ảnh hưởng, hướng về một phương hướng không thể lường trước, cuồn cuộn mà đi!