"Đỗ Duy, xơ thật sự không khuyên con làm vậy. Hơn nữa gần đây con đã đóng góp quá nhiều cho giáo hội, xơ không muốn một người ưu tú như con bị ép khô."
"Vấn đề của Pennywise sẽ có người giải quyết. Tốt hơn là con nên nghỉ ngơi một thời gian, không nên đến thành phố Massas. Xơ sẽ thảo luận vấn đề này với Đức Tổng Giám mục Skadi, bọn xơ sẽ điều động thêm một số người."
"Xơ thực sự lo lắng rằng ngày nào đó con sẽ kiệt sức."
……
"Như xơ mong muốn."
Đỗ Duy nói xong, dường như đã nghĩ ra điều gì đó nên nói thêm: "Nhân tiện, chiếc McLaren GT của tôi vẫn đang đậu ở sân bay gần thành phố Massas."
"Được rồi, xơ sẽ bảo người chuyển xe về New York."
"Nghỉ ngơi vui vẻ."
"Cảm ơn xơ..."
Sau khi cúp máy, Đỗ Duy đi tàu đến thành phố New York.
Ở vị trí gần cửa sổ.
Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đặt ba lô lên đùi, lại trở nên vô cùng lạnh lùng.
Sau khi dung hợp với ác linh Đỗ Duy, trí nhớ và ý thức của hai người không phân biệt, nhưng tác phong hành xử của họ đã thay đổi so với trước.
Giờ hắn rất mạnh, tuy có chút suy yếu.
"Thật không ngờ, Pennywise lại kết hợp với mấy mụ Vidar biến thành ác linh. Có lẽ lần sau gặp lại, nó có thể sẽ biến thành tà linh."
Đỗ Duy ghét sự phản bội.
Pennywise, đứa phản đồ này là thách thức lớn nhất đối với hắn.
Một trạm điện trung chuyển được kết nối với pin đã bất ngờ cắt đứt kết nối với hắn, cướp pin làm của riêng.
Pennywise đã không phải lần đầu tiên tìm đường chết.
Đỗ Duy nghĩ đến đặc thù của Pennywise, cười nhếch mép.
"Tao hy vọng lần sau gặp lại, mày có thể cười lần nữa."
Hắn cười đểu.
Khi đó đâm sau lưng mình, ngoại trừ Pennywise ra, thì tà linh là đầu sỏ, còn thọc hắn hai dao.
Tuy kẻ bị đâm sau lưng là ác ma Đỗ Duy, nhưng giờ không có khác biệt nào cả.
Mà trong ba lô, phía trên mặt nạ, hai chấm đỏ im lìm.
Cái Bóng không dám để lộ chút hơi thở nào, nó giả vờ như đã chết.
Sau khi Đỗ Duy loại bỏ những tạp chất đó, nó không còn dám làm gì nữa.
Bởi vì chính Đỗ Duy đã biến nó thành ác linh mặt nạ.
Nó không thể làm bất cứ điều gì chống lại Đỗ Duy.
Chỉ có thể “cam tâm tình nguyện” làm Cái Bóng công cụ trung thành nhất.
Mà bây giờ, Đỗ Duy không vội tấn công nó, dường như cho nó ảo giác bị lãng quên.
Hơi thở của Cái Bóng thu liễm đến mức gần như không thể nhận ra.
……
1 giờ chiều ngày 21.
Xe lửa chạy đến New York đúng giờ.
Rời khỏi nhà ga.
Đỗ Duy gọi một chiếc taxi để về nhà.
Không ai biết về việc hắn trở về, hắn cũng không định nói với bạn gái Alexisis, ít nhất phải đợi xe của mình được gửi về, nếu không sẽ khó mà giải thích.
Bởi lẽ, “hắn” hiện được cho là đang học thiết kế nội thất trong giáo hội.
Lúc này, New York vừa mới hồi phục sau trận động đất đêm qua.
Có rất nhiều tình nguyện viên dọn dẹp cây cối gãy đổ, và thùng rác ven đường.
Điều này khiến Đỗ Duy rất khó hiểu.
New York không nằm trong dải địa chấn, chưa có trận động đất nào diễn ra trong lịch sử của thành phố tuyến 3 này.
Đột nhiên đến đây, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Người gọi tới là Alexis.
Đỗ Duy cau mày, lấy smartphone ra bấm nút trả lời.
Sau đó, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc của bạn gái.
Cô ấy nói: "Anh yêu, anh đã xem thời sự chưa? Ở New York đã xảy ra một trận động đất, có vẻ như tình hình của Phố Queen rất nghiêm trọng, thực sự rất kỳ lạ."
Phố Queen cũng là con phố có nhà của Đỗ Duy.
Đỗ Duy xoa trán trả lời: "Anh có nghe nói về trận động đất ở New York, nhưng không biết tình huống cụ thể. Em yêu, em có bị làm sao không? Em có bị thương không?"
Alexis vội đáp: "Đương nhiên là em không bị thương, nhưng em đoán nhà của anh giờ chắc không thể ở được, khi trở về New York, anh sẽ ở nhà của em."
"Mà này, giờ anh đang ở đâu? Đã hơn 1h trưa rồi, anh ăn cơm chưa?"
Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Anh đang ở nhà hàng của giáo hội, chuẩn bị ăn cơm, còn em thì sao em yêu."
"Em vừa ngủ dậy, lát nữa sẽ rửa mặt. À mà tiện đây, có thể mấy ngày nữa em phải trở về nhà một chuyến. Đến lúc đó anh đi cùng em có được không?"
"Có chứ……"
Sau khi cúp máy, tài xế nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt kỳ quái, ho khan nói: "Này, tuy có chút tọc mạch, nhưng đây là New York. Anh trở về gặp người yêu sao?"
Từ quan điểm của tài xế, qua cuộc nói chuyện giữa Đỗ Duy và bạn gái thì có thể khẳng định đây là một gã đàn ông trăng hoa.
Rõ ràng đang ở New York, lại nhất quyết bảo đang ăn trong nhà hàng của giáo hội.
Trông lén lút, không giống người tốt.
Đỗ Duy lạnh lùng nhìn tài xế: "Anh nói hơi nhiều rồi đó."
Đôi mắt hắn không chút cảm xúc, tài xế vội vàng ngậm miệng, thành thật lái xe.
……
Lúc này, trước cổng phòng khám tư vấn tâm lý.
Ngôi nhà vốn chỉ 2 tầng rưỡi, lúc này tường đã nứt toác, nền nhà trước cánh cửa cũng rất đổ nát.
Một số cảnh sát đang kéo vành đai cách ly bên ngoài.
Tom là người dẫn đầu.
Tom nhìn phòng khám tư vấn với ánh mắt kỳ quặc, miệng lẩm bẩm: "Khi người hàng xóm tốt bụng của tôi chết, tôi thậm chí còn buồn phiền, gần như kéo vành đai cách ly đến nhà hắn."
"Không ngờ một ngày nào đó lại trở thành sự thật."
"Không biết khi anh ta biết chuyện, khuôn mặt của anh ta sẽ đặc sắc cỡ nào."
Đột ngột, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Tom: "Anh có vẻ hả hê nhể?"
Nghe như thế, Tom nhanh chóng quay đầu lại.
Đỗ Duy mang theo ba lô, đứng ở sau lưng, sắc mặt đặc sắc hay không thì Tom không nhìn thấy, nhưng bản thân lại xấu hổ. "Anh ơi, đừng hiểu lầm nhé, Tom tôi sao lại hả hê được!"
Nói xong, lấy một gói thuốc từ trong túi ra, mời hắn 1 điếu.
Đỗ Duy lắc đầu từ chối: "Tôi đang cai thuốc."
Tom ngẩn người: "Cái gì? Anh cai rồi? Thật sao? Tại sao tôi không tin?"
Đỗ Duy cũng lười giải thích, nói: "Cai thì là cai. Nhân tiện, không có ai vào nhà của tôi chứ?"
Trong nhà có ác linh, hắn từng nói với Tom chuyện này, để ngăn anh ta lao vào chỗ chết.
Tom vội xua tay nói: "Tuyệt đối không có, tôi giám sát rất kỹ. Từ tối hôm qua đến giờ, không có ai vào nhà anh, cũng không có thứ gì chạy ra ngoài."
Thứ gì là chỉ ác linh.
Đỗ Duy khẽ gật đầu, ưu tư nhìn về phía nhà của mình.
Nơi này cơ bản không ai có thể sinh sống.
Điều quan trọng nhất là bỗng dưng xảy ra động đất, tình cờ nhà hắn lại là nguồn gốc của trận động đất.
Đúng là xui tận mạng.
Chủ yếu nhất là, bỗng dưng tất cả mọi thứ trong phòng khám tư vấn tâm lý dường như đã chết, không có bất kỳ hơi thở quỷ dị nào.
Không khác gì một ngôi nhà bình thường.
"Có điều gì đó không đúng..."
Đỗ Duy cau mày, nói với Tom: "Anh cứ ở ngoài chờ, tôi muốn vào trong xem một chút. Về phần người của anh, bảo bọn họ dẹp hết vành đai cách ly đi."