Chương 405: Cuộc sống hàng ngày của Ryan

Ngày 19 tháng 6.

Một buổi sáng rực nắng ở Thụy Sĩ.

Nhưng những người ở Giáo hội Twilight lại không nghĩ vậy.

Từ Matthew, cho đến các thành viên cốt cán đều vô cùng uể oải.

Ngay cả cuộc họp thông thường vào mỗi sáng cũng không thể tổ chức được.

Vâng, đúng vậy. Đêm qua, họ lại bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy.

Trong một căn phòng xa hoa.

Matthew đang nằm trên giường, đôi mắt vô hồn, bơ phờ nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ.

Ánh nắng càng rực rỡ, ông ta càng cảm thấy chói mắt.

"Ngày hôm qua ta không ăn gì, sao vẫn bị tiêu chảy."

"Chúa ơi, đây có phải là hình phạt của ngài dành cho ta không?"

Matthew có chút tuyệt vọng.

Kể từ khi Twilight bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy tập thể, ông ta đã không ăn nữa, chỉ uống nhiều nước hơn.

Nhưng dù đã làm vậy, vẫn không thoát.

Matthew đã nghi ngờ về thức ăn, nhưng phát hiện không có vấn đề.

Nghi ngờ nguồn nước, nhưng không tìm ra vấn đề.

Nước mà hắn đang uống là nước tinh khiết đóng chai, không chỉ qua quy trình khử trùng công nghiệp hiện đại mà còn phải đun sôi mới dám uống.

Tuy nhiên, nôn vẫn nôn, đi lỏng vẫn đi lỏng.

"Cũng may, hiện tại giáo hội dường như đã chuyển sang đối đầu với Vidar, nếu không, hiện giờ Twilight hoàn toàn không có sức chiến đấu."

Matthew thậm chí còn cảm thấy rằng nếu ông không thể giải quyết những rắc rối của Twilight. Rất có thể sau một thời gian nữa, tất cả các thành viên của Twilight sẽ bị nôn mửa và tiêu chảy đến mức mất nước nghiêm trọng, và chỉ có thể được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU của bệnh viện.

"Không... tuyệt đối không được như vậy."

Matthew không thể chấp nhận rằng Giáo hội Twilight uy nghiêm, một tổ chức chuyên săn lùng ác linh, lại có kết cục bi hài như vậy.

"Ta phải tìm một người đáng tin cậy để giải quyết vấn đề này."

"Nhưng giờ, có vẻ như người duy nhất trong Giáo hội Twilight không bị ảnh hưởng là Ryan..."

"Khoan……"

Matthew đột ngột ngồi dậy khỏi giường, nheo mắt, ngạc nhiên nói: "Tại sao Ryan không sao? Chả lẽ..."

"Cho dù gã có năng lực ác linh hoá tương đối đặc thù, nhưng dù sao cũng là thân thể bằng xương bằng thịt, không thể không ăn uống."

"Ta được trúng độc, nhưng gã lại không hề bị ảnh hưởng."

"Có điều gì đó không đúng..."

"Lẽ nào lúc đầu ta đã nghĩ chuyện này quá phức tạp, nhưng thật ra là do gã làm?"

"Không đúng, tại sao gã lại làm chuyện này?"

"Chỉ cần gã dám làm, nhất định sẽ bị phát hiện."

"Trừ khi kẻ chủ mưu, đang ở đằng sau sai khiến gã."

Mơ hồ, Matthew cảm thấy rằng ông đã tìm ra sự thật.

Ông trực tiếp quay đầu nhìn sang góc phòng hẻo lánh.

"Tiquel..."

Matthew hét lên.

Ngay sau đó, một làn sương mù nào đó xuất hiện trong góc, một người đàn ông với khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn bước ra.

"Thưa ngài, lệnh của ngài là gì..."

Giọng Tiquel yếu ớt, vô lực, anh ta còn đang cầm một cuộn giấy vệ sinh trên tay.

Rõ ràng là anh ta đang chuẩn bị đi vệ sinh.

Nhìn thấy điều này, Matthew cảm thấy trong bụng mình có một cơn rối loạn khác, nhưng ông đã kìm lại.

"James tỷnh rồi à?"

Tiquel yếu ớt nói: "Vẫn chưa, nhưng Ryan đang chăm sóc y. Tôi nghe Ryan nói James sẽ tự thức dậy vào lúc 9 giờ sáng."

Hôm qua, James đã tỷnh lại sau khi được Ryan điều trị bằng phương pháp sốc điện.

Nhưng khi nhìn thấy Ryan, không biết là do sợ hãi hay có chuyện gì khác, y lại trợn tròn mắt rồi ngất đi.

Matthew chế nhạo: "Tự tỷnh lại lúc 9 giờ? Đây là lời của bệnh nhân tâm thần, con thật sự tin sao?"

"Con xin lỗi ngài."

Biểu hiện của Tiquel rất xấu hổ.

Matthew xua tay: "Theo dõi chặt Ryan. Ta muốn biết hằng ngày Ryan làm gì, gã đã liên lạc với ai. Con phải cho báo lại toàn bộ các chi tiết cho ta, không được có gì thiếu sót."

Tiquel gật đầu nói: "Vâng, con sẽ đi ngay bây giờ."

Vừa nói xong, trên trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Sắp……

Sắp ra quần...

...

Vào lúc này, James nhắm chặt mắt, nằm bất tỷnh trên giường trong phòng.

Ở bên cạnh, Ryan đang mặc chiếc blouse trắng chưa từng giặt, và nhìn James với vẻ mặt nghiêm túc.

Gã kéo ống tay phải xuống.

Thứ trên mu cánh tay đó là một chiếc đồng hồ được vẽ bằng bút.

Những đường nét cong queo, xiêu vạo, trông rất xấu xí.

"Có gì đó không đúng..."

"Dường như mình đã quên cái gì đó."

Ryan nheo mắt, vươn tay lấy một cây bút trong túi áo, vẽ 2 nét trên mặt đồng hồ.

"He he... 9 giờ đúng. "

Kế đó, James đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, hít một hơi dài.

"Hờ..."

James mở miệng, vẻ mặt rất bàng hoàng.

Giờ y cảm thấy rất khó chịu. Yếu đến mức không thể nhớ những gì đã xảy ra trước đó.

Đầu óc của y nặng nề như hồ dán.

Chỉ cần nghĩ tới đây, hắn liền không nhịn được muốn ói ra.

Có vẻ như y đã gặp phải một điều gì đó khủng khiếp trước khi hôn mê.

Ryan ở bên thấy vậy nghiêm túc nói: "Bệnh nhân James, đây đã là lần thứ hai cậu tỷnh lại, cậu cảm thấy thế nào?"

James vô thức đáp: "Tôi cảm thấy tồi tệ, tôi sắp chết sao?"

Y vẫn chưa tỷnh táo, ý thức khá mơ hồ.

Cảnh tượng trước mắt khiến y nhớ lại khoảng thời gian ở bệnh viện trong giáo hội.

Y không thể phân biệt giữa thực tế và ảo tưởng.

Ryan nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng, anh là một bác sỹ xuất sắc. Chỉ cần cậu vẫn là bệnh nhân của anh, tuyệt không thể chết."

James thở phào: "Cảm ơn."

Ryan xua tay: "Không cần cảm ơn, anh cứ trả tiền thuốc là được."

James nói: "Là bao nhiêu ạ?"

Ryan cười nói: "Không nhiều, đưa cho anh 10 tỷ."

"10 tỷ?"

"Tôi cho anh 10 tỷ?"

Khuôn mặt của James thay đổi, đột nhiên y bật dậy.

"Chờ đã? Ryan, tại sao cậu lại ở trong phòng của tôi?"

"À, tại sao tôi lại ở trong phòng của anh?"

Ryan gãi đầu lẩm bẩm: "Tôi tới đi toilet sao?"

Vừa nghe đến đi toilet, mặt của James tối sầm lại, y quát: "Cậu cút cho tôi, giờ tôi không muốn nhìn thấy cậu."

Y thấy rằng dường như có điều gì đó không ổn với trí nhớ của mình.

Y không thể nhớ những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.

Nhưng Ryan đã rất tức giận.

Y nhìn James với vẻ hoài nghi, và giận dữ: "Tôi là bác sỹ của anh. Đây là cách anh đối xử với tôi?"

James cố gắng kiên nhẫn chịu đựng, nói: "Tôi đã quên rất nhiều chuyện. Giờ tôi cần phải yên tĩnh."

Ryan khinh bỉ nhổ nước bọt xuống đất: "Đừng đổi đề tài, cậu nhanh chóng thanh toán tiền thuốc."

"Có thể lấy ra 10 tỷ được không?"

"James, đừng nói với anh rằng cậu cũng là loại nghèo hèn như Matthew."

James sửng sốt hỏi: "Matthew là ai?"

Ryan sốt ruột nói: "Matthew là viện trưởng của bệnh viện tâm thần Twilight. Hôm qua, Chủ nhiệm đã nói với anh rằng ông ta đã sống hàng trăm năm, và bất tử, ông ta rất nguy hiểm."

"Mẹ kiếp, anh đang định giết ông ta, nhưng giờ anh có hơi sợ."

Nghe vậy, James cau mày, y nhớ đến thủ lĩnh của Giáo hội Twilight, người còn được gọi là Matthew.