Chương 401: Phong thư đề nghị chiến đấu

Bây giờ là 8 giờ tối.

Sau khi tạm biệt Tom, Đỗ Duy lái xe trở lại phòng khám tư vấn tâm lý.

Đúng như hắn đã nói, hắn cần phải nghỉ ngơi.

Có hơi khác với lúc hắn rời đi. Hành lý đã vất lại bang Jedkla, tất nhiên chỉ là vài bộ quần áo, những vật phẩm có thể đối phó với ác linh và bản đồ do Giáo hội Vanity gửi đến, hắn đều mang theo bên mình.

Cắm chìa khóa vào, rồi mở cửa.

Ngôi nhà không có gì khác trước.

Trên tường vẫn treo chiếc đồng hồ cổ, những bàn tay chồng lên nhau và quay một cách máy móc.

Mà trong chiếc tủ đóng khung, Annabelle ngoan ngoãn ở bên trong, khi cánh cửa được đẩy ra, nó đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa.

Sau đó, nó lặng lẽ quay lại.

Đỗ Duy đầy thâm ý nhìn Annabelle, mối đe dọa của ác linh búp bê này đối với hắn gần như không còn.

Lá bài Joker diện cho trò chơi cờ bạc giam nó trong tủ đóng khung, nó không thể thoát ra ngoài nếu không có ngoại lực.

Lá bài Joker đại diện cho điều ước thì trói buộc nó và tủ đóng khung.

Ngay cả khi bị năng lực Đánh Dấu kéo đi nơi khác, chỉ cần năng lực hết hiệu lực, nó vẫn sẽ quay trở lại tủ đóng khung.

Vòng lặp vô hạn.

Vào lúc này, một ít bột trắng trên sàn nhà dưới tủ đã thu hút sự chú ý của Đỗ Duy.

Trông khá quen thuộc.

Hắn híp mắt, thản nhiên đóng cửa lại, đi về phía bột trắng.

Khi Annabelle trở về, nó dường như đã mang theo một số “chiến lợi phẩm”.

"Đây dường như là bột xương..."

Đỗ Duy ngồi xổm xuống, sờ sờ thứ bột màu trắng.

Hắn khá ngạc nhiên.

Cách tốt nhất để Người Đuổi Quỷ của giáo hội đối phó với ác linh là sử dụng bột xương đặc biệt.

Một là sau khi đốt, ác linh không thể lại gần. Thứ hai, dùng để phóng hoả mang lại hiệu quả cực tốt.

Theo Cha Tony, những bột xương đó là thứ còn sót lại sau khi giết chết một số ác linh đặc biệt.

Nhưng Đỗ Duy chưa bao giờ gặp phải thứ gọi là ác linh đặc biệt.

Ngoài ra, nhiều Người Đuổi Quỷ của giáo hội đã chết, cho nên nguồn tài nguyên dự trữ rất eo hẹp.

Toàn bộ kho hàng ở New York đã được Đỗ Duy sử dụng hết.

Song...

Hắn đã sử dụng hết những thứ đáng lẽ được dành cấp cho sau này.

Vì vậy, hắn rất hiếm khi sử dụng bột xương.

Nhưng giờ...

Một bãi bột xương vừa được chuyển đến.

Đỗ Duy cau mày: "Vậy là, có một ác linh chết trong nhà mà mình không hề hay biết?"

Hắn nhìn lên Annabelle trong chiếc tủ đóng khung.

Nó vẫn bất động, như thể đã chết.

"Chẳng lẽ nữ ác linh kia bị mày dẫn về nhà?"

Annabelle đương nhiên sẽ không trả lời Đỗ Duy.

Nhưng hắn cho rằng khả năng này là rất lớn.

Với năng lực Đánh Dấu và điều ước của Joker, Annabelle đã trở về nhà ngay khi vừa bước xuống xe. Nữ ác linh mặc váy dài vẫn ôm nó không buông.

Mà Đỗ Duy lúc đó đã không nhìn thấy ác linh trong Ngôi nhà kinh dị.

Kết quả rõ ràng, quả thật ả đã vào nhà, không biết đã chết như thế nào...

Không cần phải nghĩ về nó.

Trong nhà, chỉ đồng hồ cổ mới có thể dễ dàng diệt trừ ác linh.

Phải nói rằng, đây là một niềm vui bất ngờ.

Đỗ Duy lắc đầu tìm cái cái chai.

Bạn phải bỏ bột vào chai.

...

Giờ Tom đang rất vui.

Hắn lái xe cả quãng đường dài, ngâm nga một bài hát, còn phì phèo điếu thuốc.

Vẻ suy sụp và buồn bã đã hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là tràn đầy tự tin.

Tom hắn lại xxx được rồi!

kít...

Phanh xe lại.

Tom đậu xe ở trước cửa nhà mình.

Sau đó, hắn đút hai tay vào túi và đi về phía khu đèn đỏ sau nhà với điếu thuốc trên miệng.

Vừa đi vừa nghĩ thầm: "Người anh em tốt thực sự quá lợi hại. Ám thị tâm lý này tốt hơn nhiều so với tự sướng."

"Từ nay về sau, nếu ai dám động đến anh, tôi liều mạng diệt nó!"

Đối với Tom, Đỗ Duy không những là người anh em tốt, còn là quý nhân của anh ta.

Anh ta biết rất rõ, nếu không phải gặp Đỗ Duy, tình cờ trở thành người dọn dẹp đống lộn xộn đó, anh ta sẽ không bao giờ thăng tiến đến vị trí hiện tại.

Nếu không có Đỗ Duy, rất có thể anh ta đã chết trong tay của ác linh.

Tom chưa bao giờ quên lúc trước anh ta đã bị ác linh đeo bám, suýt bị dây thừng siết cổ đến chết, chính Đỗ Duy đã từ trở về New York trong đêm để cứu mình.

Dù không nói, nhưng Tom luôn ghi nhớ vấn đề này trong đầu.

"Người anh em tốt rất đáng tin cậy, chỉ là quá nghiêm túc."

"Khu đèn đỏ là thiên đường của đàn ông, là trạm xăng của cuộc sống, anh ấy lại không có hứng thú."

Tom thở dài tiếc nuối: "Thực sự là lỗi của tôi khi không để người anh em tốt của mình tham gia tổ hợp chiến thần càn quét khu Đèn Đỏ. Có lẽ đây chính là đàn ông tốt."

Anh ta biết mình khá râm. Nhưng lại không hề muốn thay đổi.

Còn gì hạnh phúc hơn khi đến khu đèn đỏ để vui chơi thác loạn?

Ngay lúc này, Tom nhìn thấy Cha Tony đang đứng trước khu đèn đỏ.

Cảnh này khá quen.

Chỉ là đã đổi người.

Tom nhổ điếu thuốc trong miệng, ngay lập tức bước tới.

Anh ta vỗ vào vai của Cha Tony: "Con đã biết Cha sẽ đến."

Cha Tony sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Tom, mới thở phào nhẹ nhõm: "Cha tưởng là ai? Hóa ra là con. Không phải nói muốn bỏ hết thói xấu sao?"

Cha Tony đã rất ngạc nhiên.

Buổi tối, Tom và Đỗ Duy cùng nhau rời đi, ông ở một mình trong nhà thờ, rất cô đơn.

Do đó, ông đã lẻn vào khu đèn đỏ.

Không ngờ lại tình cờ gặp Tom ở đây.

Tom tự hào nói: "Thanh niên cần gì bỏ hết thói xấu, Cha cần sao?"

Cha Tony lắc đầu: "Cha không cần, Cha đang ở trong tình trạng sức khỏe tốt."

Tom khinh thường nói: "Vậy Cha còn nói nhảm cái gì, theo con vào đi, hôm nay cho Cha xem sức mạnh chiến đấu của con."

Cha Tony ngay lập tức nở nụ cười khốn khổ, và chìa năm ngón tay.

Tom khinh thường lắc đầu, giang hai bàn tay ra.

"Con muốn mười!"

...

Đỗ Duy không biết rằng Tom vừa lấy lại sức chiến đấu, đã lập tức đến khu đèn đỏ chơi gái.

Hắn càng không ngờ Cha Tony, đáng lý ra đang ở trong nhà thờ, lại gặp Tom ở trước cổng khu đèn đỏ.

Hiện tại hắn đang ở nhà, ngồi trên sô pha, cân nhắc có nên huỷ phong thư hay không.

Trên bàn cà phê ở trước mặt, đặt khẩu súng kíp, lá bài Joker, mặt nạ và các vật dụng khác.

Phòng thư thì Đỗ Duy đang cầm.

Những dòng chữ sau xuất hiện trên phong thư:

[Chủ nhân, trí tuệ của ngài như sao trên trời, ý muốn của ngài là mệnh lệnh với phong thứ, không nên tính chuyện giết em, bởi vì em là thủ hạ trung thành nhất của ngài]

[Hơn nữa, phong thư còn phát hiện ra rằng trong nhà của ngài có một chiếc đồng hồ kinh dị rất nguy hiểm. Nó có vẻ là ác quỷ nào đó, nhưng lại đáng sợ hơn cả ác quỷ]

[Phong thư đề nghị ngài giết nó trước, nó khá là nguy hiểm]