Chương 395: Dường như tôi nhìn thấy Chủ nhiệm

Mối quan hệ giữa xe buýt và Ngôi nhà kinh dị rất rắc rối phức tạp.

Chúng đều coi trường học là mục tiêu, diễn ra một trận chiến vô cùng phi lý, quái dị, hay nên nói là đâm sau lưng nhau?

Thuật ngữ đâm sau lưng có vẻ chính xác hơn.

Ngôi nhà kinh dị đâm sau lưng Ngôi nhà kinh dị, cướp trường học.

Chiếc xe buýt đâm sau lưng Ngôi nhà kinh dị, đoạt lấy bóng ngược của trường học và thành phố.

Việc này rất trí mạng.

Nếu hai tồn tại quái dị này là con người. Khi đó mối hận thù giữa chúng sẽ là không chết không thôi.

Con Đỗ Duy...

Tình hình của hắn hiện giờ rất gay go.

Khi hắn phát động năng lực Đánh Dấu, đưa Josh lên xe buýt thì mọi việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát.

Hắn chỉ có thể kiên trì giúp chiếc xe buýt chống lại Ngôi nhà kinh dị.

Kết cục của trận chiến này đương nhiên có công của hắn.

Nhưng bây giờ Ngôi nhà kinh dị đang điên cuồng đuổi theo xe buýt, mà xe buýt thì kéo theo bóng ngược của thành phố và trường học chạy trốn. Nó không chịu bỏ cuộc.

Xe buýt càng không thể từ bỏ ngôi nhà mất rồi lại đoạt lại.

Hai quỷ quái kẻ đuổi người chạy.

Không có dấu hiệu dừng lại.

Đỗ Duy ngồi vào ghế lái, vô cảm bấm công tắc cửa hết lần này đến lần khác.

Tuy nhiên, không hề có tác dụng.

Khi ý chí của chiếc xe buýt chưa phục hồi, hắn có thể đục nước béo cò, sắm vai tài xế.

Nhưng giờ quyền hạn này không còn tác dụng.

Lên xe thì dễ, xuống xe thì khó.

Đỗ Duy bất lực thở dài, tự hỏi: "Mình sẽ bị kẹt chết ở chỗ này sao?"

Khả năng là rất cao.

Sau đó, hắn lấy lá bài Joker ra.

"Tôi muốn ước một điều, giúp tôi thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại."

Giống như trước, lá bài Joker không có phản ứng nào, nó đình công.

Cuộc đối đầu giữa xe buýt và Ngôi nhà kinh dị, nó không dám nhúng tay vào.

Thực hiện ước nguyện còn phải dựa vào đối tượng bị tác động. Giờ nó rất cùi trước 2 đại boss này.

Đỗ Duy kiểm tra tất cả các vật dụng trên người, một khẩu súng kíp, một đôi găng tay trắng, đồng xu, mặt nạ, zippo, lá bài Joker và bản đồ.

Không có thứ gì hữu dụng trong tình huống này.

Hắn nghiến răng quay đầu nhìn về phía xe buýt, nhìn chằm chằm 13 ác linh tài xế.

"Mình phải tìm cách..."

Ở thế giới bên ngoài, mưa bão liên miên không dứt.

Đường nét của Ngôi nhà kinh dị loé lên trên bầu trời thành phố đang đổ mưa như thác.

Ở phía bên kia thành phố.

Chiếc xe buýt kéo theo bóng ngược của thành phố Tây Ghana, dùng tốc độ quỷ dị đưa ngôi trường vượt qua mưa bão.

Nó sẽ chỉ xuất hiện vào những ngày mưa.

Nói cách khác, miễn là trời mưa ở bất kỳ đâu trên thế giới, đều sẽ trở thành tuyến đường di chuyển của nó.

...

Vào lúc này, Thụy Sĩ cũng đang mưa.

Những người thuộc Giáo hội Twilight cũng đang khó chịu như Đỗ Duy.

Kể từ đêm ngày 15 tháng 6, tất cả các thành viên của Giáo hội Twilight đều giống như bị ngộ độc thực phẩm, liên tục nôn mửa, và tiêu chảy.

Người lãnh đạo của họ, Đức Cha Matthew đã ra lệnh cho họ. Phải tìm ra nguyên nhân thật sự của vấn đề trong ba ngày.

Hừ……

Giờ đã là ngày thứ ba.

Nhưng họ không tìm thấy gì.

Bên trong hội trường trên tầng hai của Giáo hội Twilight.

Mọi người đều ngồi ngay ngắn trên ghế.

Khuôn mặt được che bởi mũ trùm đầu, chỉ có người lãnh đạo già Matthew đang ho.

Ông già này đã sống hàng trăm năm.

Nhưng giờ ông cũng đang bị tiêu chảy.

Đã sử dụng mọi loại thuốc có thể, nhưng chúng đều vô dụng.

Vẫn cứ tiêu chảy liên tục...

"Mọi người... giờ đã là ngày thứ ba. Nói cho ta biết, các bạn sẽ không khiến ta thất vọng, đúng không?"

Giọng Matthew lộ rõ vẻ yếu đuối và bất lực, không còn vẻ uy thế và trang nghiêm như trước.

Những người đó đều cúi đầu, sợ hãi nhìn hắn.

Ai đó nói với vẻ xấu hổ: "Em xin lỗi ngài, em... chúng em không tra được gì."

Cũng có người nói: “Em nghi ngờ do thức ăn của ta có vấn đề, chúng em đã đổi nguyên liệu và nguồn cung cấp thức ăn, nhưng không có tác dụng gì.”

"Hơn nữa, chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ thị trường cung cấp thực phẩm ở Thụy Sĩ. Toàn bộ chuỗi cung ứng đều rất sạch sẽ, nguyên liệu thực phẩm ban đầu cũng không tra ra bị bỏ độc.”

Nghe vậy, Matthew yếu ớt vỗ bàn hỏi: "Nguồn nước thì sao? Vấn đề có thể ở trong nguồn nước?"

Có người lập tức trả lời: "Chúng em đã lấy nước đi xét nghiệm, nguồn nước không có vấn đề gì. Đây có thể là một sự kiện nằm ngoài tầm hiểu biết của ta, chẳng hạn như tà linh? Ma linh? Hay giáo hội bên kia lén lút hại chúng ta."

Matthew giận dữ nói: "Tà linh và ma linh sẽ chỉ vặn gãy đầu của bạn, sẽ không khiến bạn nôn mửa, và tiêu chảy. Đầu óc bạn bị úng nước khảhông?"

Vừa nói, ông đột ngột đứng dậy, nhưng cảm thấy chân mình mềm nhũn, nên phải dùng hai tay chống bàn.

Điều này càng khiến Matthew tức giận hơn. Ông chỉ tay vào những người đó và chửi rủa: "Giáo hội, đừng nghĩ ta không biết các bạn đang nghĩ gì. Nếu đó thực sự là giáo hội, thì giờ đã tấn công chúng ta rồi, đâu còn cơ hội cho các bạn nói lời này."

"Các... các... bạn làm ta quá thất vọng!"

Nếu ông không biết rằng những người này là thành viên cốt lõi của Giáo hội Twilight, Matthew sẽ nghĩ rằng những người ngồi trước mặt là một nhóm bệnh nhân.

Đột ngột, Ryan đang ngồi ngủ gật bị đánh thức, gã ngơ ngác nhìn xung quanh: "Buổi khám bệnh kết thúc rồi sao?"

Matthew lắc đầu, nói: "Vẫn chưa."

Nói xong sắc mặt bèn đen lại: "Cậu câm miệng, đây không phải là buổi khám bệnh, là hội nghị của chúng ta."

Ryan ồ lên, gã vô cảm nhìn lên trần nhà.

Gã nghĩ thầm: "Chết tiệt, mấy thằng bệnh tâm thần này dùng từ khá hay, lại còn hội nghị nữa chứ. Thật sự nghĩ mình làm bác sĩ nhiều năm như vậy, còn chưa gặp tình huống này sao?"

"Ha ha."

Nhưng vào lúc này, đôi mắt của Ryan phản chiếu bóng ngược của một thành phố, đôi mắt của gã mở to, gã hoài nghi nhìn một chiếc xe buýt trong bóng ngược.

Chính xác mà nói, đó là Đỗ Duy, người đang đứng trong xe buýt, cầm một khẩu súng kíp, và chuẩn bị làm gì đó.

Sau đó, Ryan rất phấn khích.

"Chủ nhiệm, Chủ nhiệm là anh sao? Rốt cuộc anh đã đến đón em sao?"

"Mẹ kiếp, đồ ăn bên Twilight hình như có gì đó không ổn. Còn may cơ thể em rất tốt, không có việc gì. Anh mau đưa em đi, em không muốn ở lại đây nữa."

"Chủ nhiệm? Chủ nhiệm, sao anh không dừng xe?"

Ryan sững sờ nhìn bóng ngược của thành phố nhanh chóng biến mất.

Gã vò đầu bứt tai, đột nhiên nói: "Tôi hiểu rồi, Chủ nhiệm đi công tác, chẳng trách lại đi xe buýt, cái này gọi là... công... công phí gì... "

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác, nhưng lại trở thành bệnh nhân tâm thần phát điên.

Matthew rối rắm nhìn Ryan, không hài lòng nói: "Cậu đừng điên nữa, chúng ta đang họp thường kỳ, cậu có hiểu họp thường kỳ là gì không? Không có Chủ nhiệm, chỉ có Giám mục."

Ryan bị cắt ngang, giận dữ nói: "Đừng đánh rắm, tôi rõ ràng đã nhìn thấy Chủ nhiệm."

Giờ Matthew đang có bệnh, giọng nói không to bằng Ryan, bị gã áp chế.

Gã bất lực xua tay: "Làm gì cũng được, giờ đừng nói chuyện, hội nghị vẫn chưa kết thúc..."

Ryan đổi sắc mặt, chỉ vào Matthew nói: "Được rồi, ông bị bệnh không nhẹ. Ông lại không cho tôi nói chuyện, ông phải biết, tôi có quyền giữ im lặng."

Matthew nén giận, bất đắc dĩ cười nói: "Đúng vậy, cậu có quyền này."

Ryan hài lòng gật đầu, im lặng nhìn mọi người.

Gã im lặng, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Ryan ta thật sự quá khủng bố. Mình kê đơn cho rất nhiều người cùng một lúc, nhưng phản ứng thuốc của họ có vẻ không ổn, nhưng không sao, chỉ cần mình kiên trì là được. Mình chắc chắn sẽ có thể chữa khỏi cho họ."

"Đến lúc đó, Chủ nhiệm sẽ cùng mình đi xe buýt công tác, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi!"

Nhìn Ryan, Matthew và những người khác đều cảm thấy khó hiểu.

Nhưng không ai coi trọng chuyện đó, suy cho cùng, theo quan điểm của họ, Ryan chỉ là một Hunter bị bệnh tâm thần.

Bệnh nhân tâm thần không cư xử kỳ lạ mới là chuyện lạ.