Chương 374: Khá tương tự

"Ông Josh, vui lòng cho tôi biết thêm về kinh nghiệm của ông. Điều này có thể giúp chúng tôi nhanh chóng giải quyết rắc rối của ông."

Trong nhà thờ, Đỗ Duy gật đầu chào Josh, đồng thời cầm 2 cái vali lên, nói: "Wiss, anh sắp xếp đi, tôi muốn nói chuyện riêng với anh Josh."

"Dạ thưa ngài, mời đi theo tôi."

...

Những người khác ở lại nhà thờ, mọi người đều rất bối rối.

Bọn họ nhìn bóng lưng 3 người Đỗ Duy rời đi, không khỏi trầm giọng bàn bạc.

"Phó Sở Tài Phán, hình như anh ấy quá nóng vội?"

"Dù gì thì anh ấy cũng là Sếp lớn trong giáo hội, phương pháp của anh ấy chắc chắn khác biệt."

"Chuyện bên Tây Ghana còn rắc rối hơn. Một Người Đuổi Quỷ ưu tú đã chết, Ngài Đỗ Duy nhất định phải xử lý nhanh chuyện này, sau đó nhanh chóng đến Tây Ghana."

Những người này anh một câu tôi một câu, nói hết những điều mình nghĩ.

...

Đây là phòng tiếp khách.

Nhưng nó lớn hơn nhiều so với nhà thờ của Cha Tony, yên tĩnh và trang nghiêm.

Sau khi Cha Wiss đưa Đỗ Duy và Josh vào, anh ta đóng cửa và lui ra ngoài, đợi ở bên ngoài.

Đỗ Duy đặt chiếc va li mang theo xuống, ngồi lên ghế.

Hắn khoanh tay đặt trên bàn, thận trọng nói: "Đừng khách sáo, mời ngồi."

Josh gật đầu ngồi xuống ghế sô pha: "Ngài Đỗ Duy, à... chúng ta bắt đầu như thế nào?"

Anh ta đang đề cập đến việc Đuổi Quỷ.

Nhưng Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Việc Đuổi Quỷ đã bắt đầu kể từ khi anh nhìn thấy tôi. Bây giờ chúng ta hãy nói về trải nghiệm và giấc mơ của anh."

"Dạ dạ."

Josh hít một hơi thật sâu, há hốc miệng.

Nhưng sắc mặt của anh ta rất tái nhợt, như thể đang nghĩ đến những chuyện cực kỳ khủng khiếp, anh lo lắng không nói ra lời.

Mấy phút sau, Josh đau khổ nhìn Đỗ Duy: "Thực xin lỗi, tôi phải điều chỉnh cảm xúc."

Mỗi khi nghĩ đến những trải nghiệm khủng khiếp đó, Josh lại cảm thấy sợ hãi từ tận trong tim.

Hơn nữa cứ mỗi tối, anh ta sẽ có cùng một cơn ác mộng.

Đây là một loại tra tấn.

Đỗ Duy nghe vậy bèn gõ bàn.

Cộc cộc cộc...

Âm thanh này khiến Josh theo bản năng nhìn qua.

Hai người nhìn nhau.

Đỗ Duy giơ tay bật cái loa cổ điển trên bàn, tiếng nhạc du dương vang lên: "Anh Josh, nếu anh cảm thấy lo lắng, anh có thể chuyển hướng sự chú ý. Âm thanh sẽ giúp anh bớt căng thẳng."

Trên thực tế, đây chỉ là hắn thuận miệng nói. Nhưng nó sẽ rất hữu ích trong tình huống này.

Josh ngay lập tức tin vào điều đó, trong khi nghe nhạc, anh ta gật đầu cảm ơn lần thứ năm: "Cảm ơn."

Sau đó anh cảm thấy rằng anh thực sự không còn lo lắng nữa.

"Chuyện là như vầy, nghề nghiệp của tôi là một giáo viên, vợ tôi cũng là một giáo viên. Tổng thu nhập của hai chúng tôi cũng đủ sống ở bang Jedkla."

"Nhưng với sự ra đời của đứa con thứ ba, chúng tôi muốn đổi sang một ngôi nhà lớn hơn."

"Sau khi thảo luận với chủ nhân ngôi nhà, chúng tôi chuyển đến một ngôi nhà mới."

Nghe đến đây, Đỗ Duy không khỏi cau mày, trai nghiệm này khá giống như với bệnh nhân chết sớm nhất trong tay ác linh, cô Elsa...

Khi Josh nhận thấy biểu cảm của Đỗ Duy, anh không thể không dừng lại.

Anh ta thận trọng hỏi: "Ngài có thắc mắc gì à?"

Đỗ Duy lắc đầu nói: "Không có, anh cứ tiếp tục nói."

Josh lúc này ồ lên, nói tiếp: "Chuyển nhà khiến gia đình chúng tôi rất hạnh phúc, nhưng với tôi thì khác. Ngay trong ngày đầu tiên, tôi đã có một giấc mơ rất lạ. Tôi mơ thấy có một người đàn ông trong gia đình mình, y luôn đứng bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn tôi và vợ tôi."

"Tôi nói với vợ tôi về điều này vào ngày hôm sau, cô ấy nói rằng có thể do tôi quá mệt sau khi chuyển nhà mới."

"Lúc đó tôi không quan tâm lắm, nhưng đêm hôm sau, tôi lại có một giấc mơ khác, lần này là về con trai lớn của tôi."

"Tôi mơ thấy bóng của người đàn ông xuất hiện trong phòng của mình. Nói thế nào nhỉ, nó cư xử rất kỳ lạ, đầu tiên là mở cửa, sau đó đứng bên giường con trai lớn của tôi."

"Lúc này, trong cơn mơ màng, đồng hồ báo thức trong phòng con trai lớn điểm 12 giờ. "

"Sau đó, cái bóng đột nhiên bị mờ, và biến dạng, giống như TV nhiễu sóng, khiến hình ảnh của cái bóng bị đóng băng và biến dạng."

"Sau đó, chăn bông của con trai lớn của tôi bị một lực vô hình kéo xuống gầm giường, cả người nó cũng lơ lửng. Cảnh tượng này kéo dài cho đến khi giấc mơ của tôi kết thúc."

Nói đến đây, hơi thở của Josh bắt đầu gấp gáp, hắn vô thức nắm chặt tay.

Đỗ Duy nhìn anh ta thật sâu, hỏi: "Lần thứ nhất có thể nói là mộng, nhưng lần thứ hai rõ ràng là do ác linh gây ra, vậy lúc đó anh có làm gì không?"

Josh trả lời: "Đó là điều tôi muốn nói với ngài. Tôi đã hỏi con trai của mình. Nó nói với tôi rằng nó rất khó chịu, đau lưng. Tôi còn chui xuống gầm giường trong phòng ngủ của nó, nhưng vẫn không thể tìm thấy chiếc chăn bông."

"Cái chăn đã biến mất."

Đỗ Duy trầm giọng nói: "Anh gặp phải chuyện này từ một tuần trước, hai ngày trước mới báo với giáo hội. Nói cách khác, trong 4 ngày sau đó, anh có nằm mơ nữa không?"

Josh hít một hơi thật sâu, đau đớn nói: "Mỗi đêm tôi đều nằm mơ, hơn nữa chuyện trong giấc mơ đều diễn ra trong thực tế, từ hai đứa con trai của tôi, đến vợ tôi, cho đến đứa con gái mới sinh của tôi, cái bóng đó ngày càng quá quắt."

"Gia đình 5 người của chúng tôi liên tục bị giằng vặt."

"Chúng tôi nhận ra rằng có thêm một thứ gì đó đang ở trong ngôi nhà của chúng tôi, chúng tôi cố đề phòng nó, nhưng hoàn toàn vô dụng."

"Trên cơ thể của con trai lớn của tôi vẫn còn vết bầm tím do bị đánh rất mạnh. Con trai nhỏ của tôi bị nhốt trong nhà tắm cả đêm, dù có la hét thế nào cũng không ai nghe thấy gì.”

“Vợ chồng tôi suýt mất cô con gái mới sinh.”

"Con ma đó, nó muốn giết gia đình của chúng tôi."

Mỗi câu nói của Josh đều mang giọng điệu mệt mỏi, đến câu cuối cùng, sự nhấn mạnh đã thay đổi.

Nằm mơ thấy gia đình mình bị hại, nhưng không thể ngăn cản.

Nó tương đương với việc bạn tận mắt nhìn thấy người yêu, và những người thân của mình chết.

Trên đời này, đau đớn nhất chính là tra tấn trái tim, tra tấn tâm hồn.

Bộp...

Đỗ Duy tắt nhạc, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Josh.

Hắn rất bình tĩnh, giọng điệu hơi kỳ lạ: "Anh Josh, tôi đã hiểu cơ bản tình hình. Giấc mơ và thực tế tương tác với nhau. Những cảnh mà anh mơ có thể là thứ mà ác linh muốn anh nhìn thấy. Nó cũng có thể bắt nguồn từ tiềm thức."

"Nếu là cái sau, thì chắc anh có một số khả năng đặc biệt."

Josh ngẩn ra: "Khả năng gì?"

Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Quỷ Nhãn... theo tôi biết, năm anh 8 tuổi đã bị ác linh bám theo, nhưng rất may mắn, đã Đuổi Quỷ thành công."

"Còn nữa, tôi muốn sửa lại một chút. Ác linh có thể không muốn giết cả nhà của anh, mà là giết tất cả mọi người, trừ anh."

Vừa nói xong, gương mặt của Josh thay đổi đáng kể, đôi mắt của anh ta tràn đầy kinh hoàng, nỗi sợ lớn lao hiện rõ trên khuôn mặt.

Điều này rất kỳ quái...