Đây là một buổi chiều ấm áp.
Sau khi bàn chuyện vui vẻ với bà Senna. Có rất nhiều nhiệm vụ.
Nhưng Đỗ Duy làm không biết mệt, tình hình hiện tại của hắn rất nghiêm trọng, dù những nhiệm vụ mà giáo hội giao cho đều liên quan đến ác linh, và rất nguy hiểm.
Trong tình huống hiện tại, ngay cả ác linh nguy hiểm nhất, đối với Đỗ Duy cũng rất đáng yêu.
Rốt cuộc, hắn không đi Diệt Quỷ. Mà chỉ muốn tiếp xúc thân thiện với những ác linh đó, nhân tiện Đánh Dấu chúng thành "bạn bè".
Đến khi đối đầu với ác linh Đỗ Duy, những người bạn này sẽ không chút do dự xuất hiện bên cạnh hắn.
Có loại cảm giác chủng nhất chi xuyên vân tiễn, thiên quân vạn mã lai tương kiến *.
*tạm dịch: chỉ cần ra hiệu, anh em sẽ lập tức tới ứng cứu
Ra khỏi nhà, có thêm "bạn bè" luôn là chuyện tốt.
Nhưng trước đó, Đỗ Duy định đến nhà bạn gái trước.
Bởi vì địa điểm của các ác linh không phải ở New York, mà ở những thành phố cách xa New York hàng trăm km.
Bởi vì lần này, hắn chắc chắn sẽ đi rất lâu.
……
Lái xe trên đường phố của New York.
Ít người đi bộ và không nhiều xe cộ vào những ngày mưa.
Đỗ Duy nhanh chóng lái xe đến trước cổng của Khu dân cư cao cấp Furman.
Khi nhân viên bảo vệ ở cổng nhìn thấy chiếc McLaren GT của hắn, anh ta bèn nhấn công tắc điện của cần chắn.
Khi xe từ từ lái vào.
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn chiếc xe, nhưng kỳ lạ khi thấy hành khách phía trước có một chiếc túi xách bằng nhựa, hình như đựng nhiều đồ.
"Anh Đỗ Duy, khoan đã, bên ghế lại phụ của anh để gì vậy?"
Bảo vệ ra hiệu cho Đỗ Duy dừng xe.
Trên thực tế, nhiều nhân viên bảo vệ trong Khu dân cư cao cấp này là vệ sĩ của gia tộc Wittbach, chịu trách nhiệm về sự an toàn của Alexis.
Mặc dù bảo vệ biết Đỗ Duy là con rể tương lai của nhà Wittbach, nhưng vì nhiệm vụ, cũng không thể quá qua loa.
Nghe vậy, Đỗ Duy đạp phanh, ấn nút nâng cửa kính, ho khan nói: "Là đường nâu và gừng, có vấn đề gì không?"
Dù sao hôm nay bạn gái có kinh, là bạn trai thì không thể đến tay không.
Bảo vệ hơi khó hiểu: "Đường nâu và gừng? Anh muốn làm món tráng miệng cho cô Alexis sao?"
Đỗ Duy cau mày: "Ừ."
Bác bảo vệ chợt hiểu ra, nói: "Được rồi, anh vào đi".
……
Vào lúc này, trong giấc mơ của Đỗ Duy, hay giấc mơ của Freddy.
Là kẻ chịu tội thay, Freddy rất bực bội.
Nó đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng giải phẫu, khuôn mặt đầy vết sẹo bỏng trông rất đờ đẫn.
Bên cạnh nó là cây đàn piano.
Toàn bộ phòng giải phẫu không có cửa ra vào hoặc cửa sổ.
Mặc dù giấc mơ này đã trở thành của Freddy, nhưng nó đã bị mắc kẹt ở đây và không thể thoát ra được.
Nói cách khác, nó không dám ra ngoài.
Bởi vì có một nữ tu ác ma ở bên ngoài phòng giải phẫu.
Một khi ra ngoài, chỉ có con đường chết.
Trên tường của phòng giải phẫu, mặt đất, thậm chí cả trần nhà, đều có dấu móng vuốt sắc nhọn.
Chỉ có đèn sợi đốt trên cao là còn nguyên vẹn.
Một chiếc giường giải phẫu, một giá đựng dụng cụ, một chiếc ghế và một chiếc đèn.
Đây là tất cả đồ nội thất trong ngôi nhà mới của Freddy.
Có thể thấy nó rất thích những thứ này.
Cả cây đàn Piano giam cầm Freddy nữa.
"Đỗ Duy, đồ quỷ, xin hãy thả em ra. Từ nay em sẽ là người hầu trung thành nhất của anh. Em thề rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ phản bội anh..."
"Anh mau trở lại..."
"Anh không phải Người Đuổi Quỷ sao? Anh đừng tha cho tôi chứ!"
"Em xin anh!"
Freddy đã hoàn toàn sụp đổ, ngồi trên ghế, thì thầm không ngừng, thậm chí còn khóc.
Nó không phải là một ác linh thực sự, mà là một tồn tại kỳ lạ sau khi sống lại từ cõi chết.
Trong suốt hai mươi năm khi phố Elm biến mất, Freddy đã ngủ.
Nói cách khác, tuy nó rất độc ác, phạm nhiều tội ác không thể tha thứ, nhưng nó cảm thấy nó vẫn còn là thanh niên, hoặc là ác mộng của thanh niên.
Vừa nghĩ tới sẽ bị mắc kẹt ở nơi chết tiệt này cả đời, Freddy suy sụp và muốn tự tử.
Nhưng nó lại không thể chết. Bởi vì với nó không tồn tại khái niệm chết.
Nói cách khác, nó sẽ luôn bị mắc kẹt trong giấc mơ thuộc về nó.
Phải nói rằng……
Đây có lẽ là hình phạt cay đắng nhất.
Freddy, kẻ có thể giết người trong giấc mơ, bị giam trong giấc mơ.
Phi lý và buồn cười chưa từng thấy.
Dù có nói ra thì cũng không ai tin.
Cô đơn là nỗi dằn vặt đau đớn nhất.
Freddy gục xuống khóc, tuy rằng không có nước mắt, nhưng tiếng khóc khiến người nghe thương cảm.
Nó quá đáng thương.
Nhưng vào lúc này, trong phòng giải phẫu, đột nhiên vang lên tiếng chuông.
Chuyện này……
Freddy choáng váng, nó đưa tay ra tự tát, bàn tay phải sắc nhọn gây ra nhiều vết sẹo trên mặt, nhưng ngay sau đó lập tức biến mất.
"Ảo giác sao? Hình như tao nghe thấy nhạc chuông điện thoại?"
"Nhưng tao không có điện thoại, tên ma quỷ đó không thể để lại cho một thứ như vậy để tao tiêu khiển."
"Hẳn là tâm thần của tao có vấn đề!"
Freddy tiếp tục suy sụp.
Nhưng nhạc chuông càng lúc càng to, hết lần này đến lần khác.
Như thể người gọi đang rất sốt ruột, và thề sẽ dừng lại nếu anh ta không thực hiện cuộc gọi.
Bây giờ, Freddy không thể chịu đựng được nữa.
Nó đột ngột nhảy dựng lên, hung tợn hét dội: "Có phải là mày không, thằng ma quỷ không chịu buông tha cho tao, cố hành hạ tao bằng cách này đúng không?"
Sau cú nhảy dựng này, một chiếc smartphone rơi ra khỏi túi.
Freddy mở to mắt, không dám tin sờ vào túi của mình, nhìn chằm chằm vào chiếc smartphone trên mặt đất một lần nữa.
Đây là điện thoại thông minh mẫu mới nhất.
Nó chỉ nhìn thấy trong giấc mơ của Đỗ Duy.
"Tại sao tao lại mang theo smartphone?"
Freddy do dự và nhấc điện thoại cánh bằng tay trái bình thường, trên màn hình có một số điện thoại xa lạ.
Nó đã học được cách sử dụng trong giấc mơ, nhấn nút trả lời.
Không cần phải mở khóa bàn phím.
Sau đó, nó nghe thấy giọng nói của người đàn ông mà nó khắc cốt ghi tâm.
"Chủ nhiệm, sao giờ anh mới trả lời cuộc gọi của em, em là cấp dưới trung thành nhất của anh, Ryan!"
Freddy mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ryan Hamel, tên khốn kiếp, chính là mày!"
Bên kia điện thoại, Ryan sửng sốt, làu bàu: "Mày là cái quỷ gì?"
Freddy nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao là Freddy Krueger, tên khốn kiếp quyến rũ mẹ tao, mày đừng giả ngu, mày mau hồi sinh tao, nếu không tao vĩnh viễn không buông tha cho mày."
Ryan nghi ngờ nói: "Dụ dỗ mẹ của mày? Hồi sinh mày? Mày là con trai của tao?"
Freddy cả giận nói: "Không muốn lợi dụng ta, tao làm sao có thể là con hoang của mày, mày mau hồi sinh tao, hoặc là đưa tao ra khỏi nơi ma quái này, tao biết mày có thể làm được."
Ryan khinh thường nói: "Bớt nói nhảm đi, đưa điện thoại cho Chủ nhiệm, tao muốn báo cáo với Chủ nhiệm."
Nghe vậy, Freddy khó hiểu: "Ý của mày là gì? Mày không nhớ tao sao? Còn nữa, ai là Chủ nhiệm?"
Ryan khinh bỉ nói: "Chủ nhiệm là Đỗ Duy, bỏ đi, tao mắc gì nói với bệnh nhân tâm thần như mày, tao dụ dỗ mẹ mày sao. Ryan tao chưa bao giờ làm chuyện đồi bại đạo đức như thế. Chắc là tao gọi nhầm số."
Nói xong trực tiếp cúp máyi.
Freddy đơ như cây cơ cầm smartphone, nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen...
Cái quái gì đang diễn ra vậy?