Chương 360: 1 ác linh mặt nạ khác

Đường xá ở New York trong mưa rất trơn trượt.

Khi Đỗ Duy tới khu biệt thự ở trung tâm thành phố, ánh mắt kinh ngạc.

Trước đó, sau khi tung được mặt sấp của đồng xu, gia tăng thêm may mắn, Đỗ Duy tuỳ tiện đón một chiếc taxi, bảo cho tài xế đi dạo một vòng quanh New York.

Nhưng khi về đến khu biệt thự ở trung tâm thành phố, xe lại bị hết xăng.

Không thể biết đó là may mắn hay xui xẻo.

Nhưng bất kể như thế nào, Đỗ Duy cũng chỉ có thể xuống xe, hơn nữa lúc đến vị trí của biệt thự, hắn biết đây chính là nơi cần đến.

"Nhưng tại sao lại là biệt thự này?"

Khi mới gia nhập giáo hội, sự kiện ác linh đầu tiên do Đỗ Duy xử lý liên quan đến bà Mina và con gái.

Con gái bà bị ác linh nhập xác, cuối cùng chết trong phòng ngủ trên tầng hai của biệt thự.

Và bà Mina cũng không thoát được kết cục bi thảm.

Đỗ Duy đã tìm thấy gia đình bà Mina trong biệt thự, đây chính là bí mật của chồng bà Mina.

Người đàn ông tên Mike Stowe, là ác linh đeo trâm cài áo bằng vàng mà hắn nhìn thấy lần đầu tiên trong hình ảnh tử vong.

Ác linh này đã gia nhập Giáo phái Vidar trước khi chết, sau đó y có được 2 chiếc mặt nạ vì công việc của mình tại Nhà đấu giá Berson.

Và đã đeo một trong số chúng.

Y bị ác linh trong chiếc mặt nạ xâm chiếm, ác linh đó đang dần cướp đoạt cơ thể của hắn.

Mike Stowe đã chọn hiến tế con gái của mình.

Nhưng trước khi thành công, Mike Stowe đã vô tình lên xe buýt, chết trên xe buýt và biến thành một ác linh khủng khiếp. Kế đó, Đỗ Duy đã đưa đám ác linh học sinh vào con đường cao tốc quỷ dị ở Thành phố Massas.

Nhưng ác linh ban đầu trong chiếc mặt nạ, ngay cả chiếc mặt nạ bị lấy đi, đã chiếm hữu cơ thể của con gái y.

Cuối cùng, ác linh lại chuyển sang ám bà Mina.

Khi đó Đỗ Duy có rất ít phương pháp đối phó với ác linh, cho nên không giải quyết được ác linh này, hơn nữa còn phải mang theo mặt nạ ác linh Đỗ Duy chạy trốn.

Toàn bộ căn biệt thự đều có dấu hiệu không gian hỗn loạn.

Chỉ cần bước vào, không thể giải quyết được ác linh, hoặc nếu không có mặt nạ "chìa khóa", thì không thể thoát ra.

"Vậy giờ mày đang ở bên trong sao?"

Đỗ Duy nhìn vành đai cách ly quấn quanh cánh cửa biệt thự, ở cửa sổ lầu một, vẫn còn cửa kính vỡ mà hắn đã đánh nát lúc thoát ra.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, toàn bộ căn biệt thự gần như không gì khác thường. Nhạt đến mức không đáng kể.

Nếu Đỗ Duy không biết bí mật của nơi này, có lẽ hắn sẽ nghĩ rằng có lẽ không có ác linh ở đây.

Nhưng trong thực tế……

Trong biệt thự này, có một ác linh cực kỳ đáng sợ.

Đỗ Duy từ trong áo khoác lấy ra mặt nạ, xoa xoa bề mặt trắng tinh, ánh mắt có chút kỳ quái.

Hắn thầm nghĩ: "Theo lý mà nói, thứ trong này mới thực sự là ác linh đeo mặt nạ, còn Cái Bóng chỉ là bản sao."

"Ác linh đeo mặt nạ này, so với ác linh “ta” tính cách, trí nhớ, phương thức suy nghĩ, thực lực gần như không thể hiểu được, không có gì khác biệt."

Đương nhiên, không phải ác linh đeo mặt nạ trong biệt thự có thể so sánh với ác linh Đỗ Duy.

Dù sao ác linh Đỗ Duy thật sự quá đặc biệt, nó đã đồng hóa lá bài Joker đại diện cho cờ bạc, có những đặc tính độc nhất vô nhị.

Sức mạnh của nó không thể so sánh với ác linh thông thường.

Tiền thân của Cái Bóng, ác linh đeo mặt nạ đầu tiên do chính Đỗ Duy chế tạo, sau khi đối đầu với ác linh Đỗ Duy, chỉ trong nháy mắt đã bị xóa sổ.

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy không khỏi nhìn mặt nạ hỏi một câu: "Không biết Cái Bóng hiện giờ có thể chống lại ác linh được bao lâu."

Phía trên mặt nạ, hai tia sáng đỏ xẹt qua mắt, nhưng ngay lập tức mờ đi.

Hình như Cái Bóng đang giật mình...

Vào lúc này, Đỗ Duy đột nhiên cau mày nhìn lên tầng hai của biệt thự.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, một khuôn mặt trắng như giấy xuất hiện trên cửa sổ tầng hai của biệt thự.

Đó là bà Mina bị ác linh nhập.

Tất nhiên, cô ấy đã chết, và giờ ác linh đeo mặt nạ đang khống chế cơ thể này.

Có lẽ do tác động của ngoại lực nào đó, khuôn mặt của nó dường như bị méo mó, trông hơi hẹp và dài, đôi mắt rất to, đầy quầng thâm, không hề nhìn thấy tròng trắng của mắt.

Đây là dấu hiệu của việc bị ám.

Nhưng vấn đề là, Đỗ Duy suy luận rằng Hannibal đang ở trong biệt thự, nhưng có một ác linh đeo mặt nạ khác trong biệt thự.

Vậy tại sao ác linh này không giết Hannibal?

Tại sao Hannibal không tấn công nó?

"Trừ khi hắn đang bị nhốt ở bên trong."

Không gian tầng 2 của biệt thự có vấn đề, khi vào bên trong thì đường ra sẽ biến mất.

Đỗ Duy đã thăm dò ra quy luật của nó, lúc bước vào tầng hai biệt thự sẽ có biến hóa dị thường, không nói cũng là tự bảo vệ mình.

Nếu không có mặt nạ làm chìa khóa, thì đây sẽ là một tình huống nan giải.

Mà giờ, ở tầng một của biệt thự, không hề nhìn thấy bóng dáng của Hannibal.

Nói cách khác, gã ở tầng hai.

Đỗ Duy không nhìn ác linh ở cửa sổ lầu hai nữa, trực tiếp leo vào từ cửa sổ.

"Vào xem một chút."

...

Vào lúc này, trong không gian nhỏ hẹp trên tầng hai của biệt thự, tối đen như mực.

Không hề nghe thấy tiếng thở.

Hannibal nhắm chặt mắt lại, giống như đang ngủ, trốn ở đây không dám nhúc nhích.

Không phải vì sợ hãi ác linh đeo mặt nạ trong biệt thự.

Đó là bởi vì ác linh luôn ẩn nấp trong bóng tối không lộ ra ngoài, năng lực của Hannibal có thể cho gã ăn thịt ác linh, nhưng không gặp được thì cũng bó tay.

Tất nhiên, giờ gã vẫn chưa chết.

Sau khi vào biệt thự, cảm giá nguy cơ vẫn luôn ngập tràn trong lòng gã, nhưng tiếng đồng hồ quay, lại không vang lên.

Không gian hỗn loạn này dường như biệt lập với chiếc đồng hồ cổ.

Nhưng bản năng của Hannibal mách bảo, chỉ cần gã đi ra ngoài, sẽ lập tức tan thành sương máu, chết chắc.

Tiếng quay của chiếc đồng hồ cổ giống như thanh gươm của Damocles treo lơ lửng trên đầu, sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống.

Tình hình đầy nguy hiểm.

Hannibal chỉ có thể chọn cách lẩn trốn, chờ tình hình xoay chuyển.

Chẳng hạn như có người vô tình đến biệt thự này, khiến cho ác linh ra tay.

Sau đó Hannibal có thể nhân cơ hội để ăn thịt ác linh. Nhưng tỷ lệ không lớn.

Gã có thể bị vây chết ở chỗ này.

Hannibal tự nhủ: “Mình phải tìm ra cách.”

Tuy nhiên, vào lúc này, phong thư trong túi áo đột nhiên toát ra hơi lạnh.

Hannibal mở mắt ra, xem thư.

Trong bóng tối, bức thư hiện lên dòng chữ màu xanh lục — [Đỗ Duy đã đến tầng một của biệt thự này một phút trước, hắn muốn giết anh]

"Nó làm mình nhớ đến mèo vờn chuột..."

Hannibal nở một nụ cười khát máu, từ từ nhắm mắt lại.

Đồng thời, trên tầng hai của biệt thự, tiếng bước chân vang lên càng thêm rõ ràng...