Chương 342: Chủ nhiệm Đỗ Duy của anh rất vĩ đại

"Hừ..."

Lạnh, sâu...

Cơ thể như chìm xuống biển, rơi xuống vực thẳm.

Ý thức của y đang trong trạng thái hoảng loạn, dường như có thể nghe thấy tiếng rì rầm như thủy triều trong tai, lẫn lộn.

James chỉ cảm thấy một đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh, đang nhìn chằm chằm mình, tỏ ỷ muốn bảo chính mình làm chuyện gì đó.

Y không nhịn được thầm hỏi: "Mày là ai?"

Song không nhận được câu trả lời.

Dưới sự soi mói của ánh mắt ấy, mọi bí mật của James đều bại lộ.

Y thậm chí còn cảm thấy, tất cả những ký ức của mình từ thời thơ ấu, mọi trải nghiệm, thậm chí cả tính cách và bản thân của y, đối phương đều nắm rõ trong bàn tay.

"Mày muốn tao làm gì?"

James không thể chịu đựng được cảm giác áp chế này nữa, y đã cầu Chúa trong đau đớn, muốn được xoa dịu.

Bởi vì y cảm thấy rằng ý thức của mình đã bắt đầu vặn vẹo, thậm chí nó đã bị tác động từ rất lâu trước đây.

Ánh mắt đó vẫn luôn dõi theo y, lạnh lùng và sâu thẳm...

Có chút dị biến là biến đổi ngầm.

……

"Phù..."

James đột ngột mở mắt, hít một hơi thật sâu, mồ hôi nhễ nhại, quần áo đều đẫm mồ hôi.

Khuôn mặt ngỡ ngàng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng bình tĩnh, đôi mắt xanh lam đã có sự thay đổi màu sắc kỳ lạ, thoạt nhìn có chút giống mắt của người phương Đông.

"Tôi... tôi bị sao vậy?"

"Chú bị bệnh, bệnh rất nặng, nhưng y thuật của anh không chữa nổi cho chú, chỉ có Chủ nhiệm mới có thể chữa khỏi."

James rất sốc khi nghe thấy câu này, y lập tức quay đầu lại và nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Bỗng mặt của y tái xanh...

Y nhìn thấy Ryan đi tiểu trong phòng vệ sinh, cửa cũng không đóng, thò đầu ra, cười toe toét với anh, lộ ra hàm răng ngay ngắn.

Thật lố bịch...

"Sao cậu lại vào phòng tôi?"

James nén giận nói: "Lúc này cậu nên ở trong phòng ngủ, đừng cứ nửa đêm lại lôi tôi ra ngoài tìm ác linh."

Ryan kéo quần lên, gãi gãi đầu nói: "Nhưng bây giờ là ban ngày."

James sửng sốt: "Ban... ban ngày? Nhưng tôi chỉ mới ngủ một giấc..."

Trí nhớ của y vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc hắn nằm lên giường.

Ryan bước ra khỏi phòng vệ sinh, và nhìn James cẩn thận với vẻ mặt nghiêm túc.

Phải biết, gã là một kẻ tâm thần.

Bị bệnh nhân tâm thần nhìn bằng loại ánh mắt này, làm cho James rất khó chịu.

Y khó chịu nói: "Cậu muốn làm gì?"

Ryan nghiêm nghị nói: "Anh nói với cho chú biết, Giám đốc Đỗ Duy của anh rất vĩ đại. Nếu chú còn dám bắt chước anh ấy một lần nữa, tôi sẽ dạy anh cách trở thành một người đàn ông."

James sửng sốt: "Tôi bắt chước anh ta? Làm sao có thể."

Ryan nghe vậy hừ lạnh nói: "Bệnh nhân James, chú không thể nói dối anh. Chú đang bắt chước Chủ nhiệm, đặc biệt là ánh mắt phạm tội khi nhìn anh. Anh nhất định phải trị liệu điện cho chú, cho chú nhận ra cái sai của mình. "

James tức giận nở nụ cười: “Được rồi, cậu trị liệu điện cho tôi, nếu như Giáo hội Twilight tìm được thiết bị trị liệu điện, từ nay về sau tôi không bao giờ ngủ nữa, sẽ cùng cậu giải quyết sự kiện ác linh 24/24 giờ."

Ryan trợn to mắt: "Đây là chú nói đó nha."

Vừa nói, gã lập tức bước đến chỗ James, dùng hai tay nắm lấy bàn tay còn lại của James, đè vào phích cắm điện trong nhà.

Bệnh nhân tâm thần có thế giới quan và nhận thức độc lập.

Đối với Ryan, gã ngoan cố coi mình là bác sỹ.

Theo suy nghĩ của gã, mọi Hunter như James đều mắc bệnh tâm thần.

Không có sự khác biệt giữa phích cắm điện và thiết bị trị liệu điện.

Dù sao gã là một bác sỹ tâm lý xuất sắc.

James hoảng hồn, điên cuồng giãy dụa: "Em sai rồi, em biết sai rồi, anh đừng làm như vậy, e vĩnh viễn không bao giờ dám bắt chước Chủ nhiệm của anh nữa. Giờ em sẽ cùng anh đi giải quyết sự kiện ác linh, em nhắm mắt lại còn không được sao, sau này em sẽ đeo kính râm... "

"Nếu anh làm điều này, cả hai chúng ta sẽ bị điện giật!"

"Ryan, bình tĩnh!"

……

Vào lúc này, tại sân bay quốc tế New York, Đỗ Duy và Tom đi đến bãi đậu xe gần đó.

McLaren GT đang đậu trong bãi đậu xe.

Sau khi cả hai lên xe, Tom xúc động nói: "Vẫn là New York thoải mái nhất. Tôi không muốn đến nơi ma quái Ba Lan đó một lần nào nữa trong đời".

Tom gần như đã quên sạch giấc mơ ma quái đó.

Song anh ta vẫn nhớ rõ những cô em tà giáo đồ nóng bỏng ngực bự đó, Tom cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến những vết sẹo trên cơ thể trần truồng của mấy cô em đó.

M* kiếp!

Anh cảm thấy mình đột nhiên mất hứng thú với phụ nữ.

Nghĩ đến điều này, Tom không thể không nói với Đỗ Duy, người đang lái xe: "Người anh em, lát nữa đưa tôi đến nhà thờ, tôi có chuyện muốn hỏi Cha Tony. "

Đỗ Duy nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"

Tom lúng túng nói: "Tôi muốn thảo luận về thần học với anh ấy."

Đỗ Duy nhìn Tom thật sâu: "Ông ấy đã quá già, thực sự không thể chịu nổi... Hơn nữa 2 ngày này tôi phải giải quyết những rắc rối ở New York. Nếu hai người xảy ra chuyện, tôi không thể đến giúp 2 người."

Hắn không cần nghĩ cũng hiểu được ý định của Tom.

Bạn tốt của hắn và Cha Tony đã trở thành khách quen ở khu đèn đỏ, chỉ cần gặp nhau là sẽ đến khu đèn đỏ.

Thần học?

Từ cao quý này thoát ra từ miệng của Tom, tương đương với từ tục tĩu.

Tom vỗ ngực nói: "Đừng lo lắng, tôi tuyệt đối sẽ không đưa Cha Tony đến khu đèn đỏ. Tôi chỉ muốn tìm ông ấy để hiểu rõ sức hấp dẫn của những phụ nữ trẻ đã ly hôn."

Đỗ Duy bất lực nói: "Chà..."

Trong khi nói chuyện, Đỗ Duy bẻ lái, và lái xe về phía nhà thờ ở Bắc Brook.

Một đường thông suốt.

Khoảng nửa giờ sau, xe đã đến trước cổng nhà thờ.

Sau khi cả hai xuống xe, Tom hào hứng chạy vào nhà thờ.

Mà Đỗ Duy cũng định vào xem thử.

Nhưng lúc hắn đang định đi vào, smartphone của hắn lại vang lên. Hắn bèn smartphone ra và thấy ID người gọi là ba vợ tương lai của mình, Lawrence Wittbach.

Đỗ Duy vội vàng bấm nút trả lời, nghe thấy giọng nói trầm ấm từ bên kia phát ra: "Chào buổi sáng, ba đã mua hết đồ cổ cho con. Đã dùng chuyên cơ chở đến New York, chắc chiều này sẽ đến."

Hắn cười nói: "Cảm ơn ba."

Lawrence bình thản nói: "Chúng ta sẽ sắp là người một nhà. Con không cần phải khách sáo như vậy. Mặc dù điều này sẽ khiến ba thấy con rất lễ phép, nhưng lễ phép quá mức cũng không tốt."

Đỗ Duy lúng túng nói: "Con sẽ sửa."

Lawrence gật đầu nói: "Nhân tiện, Alexis nói với chú rằng nhà hai ngày qua con chỉ ở nhà, nhưng không đến gặp con bé. Giữa hai người có xích mích gì không?"

Đỗ Duy cau mày: "Không phải, chỉ là hai ngày nay con bận đối phó với lời nguyền rủa... Nói cho cô ấy biết những chuyện này thì không hay lắm."

Ngay lập tức, hắn nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm trên điện thoại.

"Vậy con có cần giúp gì không? Con rể?"

Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Nếu có thể, con hy vọng ba có thể gửi cho con ảnh chụp tấm bia có tên thật của ác ma, cùng thông tin mà nhóm phiên dịch của ba đã giải được."