Chương 330: Bài hát ru

Sự hiến tế luôn liên quan đến tôn giáo.

Dù là hiến tế gia súc, hay hiến tế người sống đều mang đậm tính nghi lễ.

Trong truyền thuyết lâu đời nhất, hiến tế thực sự là một giao dịch với những tồn tại nhất định.

Dâng tế phẩm để đổi được đền đáp.

Còn những “tồn tại” đó vô cùng kỳ quái, không thể biết rõ chúng là thứ gì.

Lễ hiến tế này của Giáo phái Vidar, sử dụng môi giới là những người có cùng huyết thống với nạn dân đã chết cháy ở Phố Elm. Máu được đổ dưới gốc cây đa đã chết, nhanh chóng nhuộm đỏ rực một mảng đất rộng.

Cho dù xung quanh có rất nhiều ngọn đuốc, nhưng mặt đất không phải màu đỏ tươi, mà là màu đen mờ nhạt. Cảnh tượng đẫm máu đầy cấm kỵ và kinh hoàng.

Các tà giáo đồ thay nhau tiến lên, Giáo chủ của Vidar - Aika bèn rạch tay họ.

Vào 4 giờ sáng, tất cả những tín đồ tham gia nghi lễ đều quỳ trên mặt đất, lẩm bẩm những lời khó hiểu.

Giọng nói nghe rất lạ, giống như ngôn ngữ cổ xưa đã thất truyền từ lâu trong lịch sử.

Nhưng hết lần này đến lần khác chỉ có vài câu.

Aika và 3 vị Giáo chủ khác nhìn cảnh này, cùng nhau giang hai tay ra và hét lên: "Ca ngợi Vidar..."

Tính nghi lễ rất mạnh.

Dần dần, sương sớm bắt đầu từ từ bay ra xung quanh.

Mơ hồ, u ám.

Mercer, một thành viên của Giáo hội Vanity, nhìn cảnh này và lấy ra một chiếc Piccolo màu đỏ từ ống tay áo rộng của mình.

*Piccolo: sáo nhỏ

Toàn bộ Piccolo có hình dáng cổ xưa, có lẽ vì nó đã xuất hiện quá lâu, rất nhiều chỗ bị tróc sơn, chỉ có một số hoa văn mờ cho thấy nó đã từng phi thường như thế nào.

Đây là một tuyệt tác nghệ thuật.

Nó cũng là nhạc cụ mà Mercer đã từng nói.

"Bắt đầu rồi......"

Giọng của Mercer khác thường, cầm Piccolo bằng cả hai tay, rồi đặt nó bên miệng.

Nhưng trên thực tế, y đang đeo mặt nạ, toàn bộ khuôn mặt của y bị che phủ, ngoại trừ đôi mắt, vốn không thể thổi được.

Nhưng dường như y không nhận thức được, làm ra vẻ đang chơi đùa.

Ngón tay của y di chuyển theo nhịp.

Trông giống như một nhạc sĩ, chơi những bản nhạc tuyệt vời nhất.

Nhưng thực tế không có âm thanh nào phát ra.

Trong nhất thời, ngoại trừ những tiếng kinh hô của những tà giáo đồ, bầu không khí rất kỳ quái và đáng sợ.

...

Bên ngoài công viên giải trí. Đỗ Duy nhìn cảnh này qua màn hình, sắc mặt càng lạnh.

Hắn đã tiếp xúc với rất nhiều ác linh.

Cho dù thông qua màn hình, vẫn thấy có gì đó không ổn.

Hắn nhận thấy rằng khi Mercer lấy Piccolo ra và bắt đầu chơi, sương mù trên vùng đất hoang đã lan rộng, đồng thời mơ hồ tụ tập về phía cây đa chết héo.

Lúc này mặt trăng đang treo cao trên bầu trời đêm.

Một ánh trăng mờ ảo hắt bóng tại bảng chỉ lộ tuyến trên gốc cây đa, ánh lên những sắc màu lạ.

"Nghi lễ có thành công không?"

Đỗ Duy cau mày nói.

Tom ở một bên nghe vậy, không khỏi ngây ngốc nói: "Nghi lễ thành công? Có thấy cái gì đâu?"

Tom là một người bình thường, tất cả những sự kiện ác linh mà anh ta đã tiếp xúc đều là dọn dẹp hậu quả.

Vì vậy, trực giác của y tương đối chậm.

Vừa nói, Tom vừa chăm chú theo dõi những tà giáo đồ trên màn hình.

Hmm... thân hình nóng bỏng quá.

Đỗ Duy làm một cử chỉ suỵt lên với Tom, ra hiệu cho anh ta đừng làm ồn, sau đó tập trung sự chú ý của mình vào cây đa chết héo.

Nếu thứ này là môi giới để Phố Elm xuất hiện. Như vậy dị thường sẽ bắt đầu từ nó.

Cũng không có phân tích sai.

Bởi vì rất nhanh, sương mù giống như đỉa ngửi thấy máu tươi, tốc độ tập trung trên cây đa càng lúc càng nhanh.

Thậm chí còn tạo thành một xoáy sương mù có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Máu trên mặt đất cũng thay đổi một cách kỳ lạ.

Ùm...

Bọt khí vỡ ra từ vũng máu. Giống như nước đang sôi.

Màn sương cũng trở nên đỏ tươi hơn...

Dần dần, toàn bộ cây đa chết héo được bao phủ bởi trong màn máu, từ vỏ cây đến cành cây dần bị bao phủ trong sương mù.

Ban đầu có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.

Nhưng cuối cùng, cây đa chết héo hoà tan với màn sương mù, và biến mất khỏi màn hình.

Đây không phải là điểm chính. Đám sương mù này bao phủ rất nhiều tín đồ của Giáo phái Vidar...

Sau đó, bèn biến mất không còn dấu vết...

Vẻ mặt của Đỗ Duy bỗng trở nên u ám.

"Hiến tế... nhưng tại sao lại là người của chúng, không nên..."

Những giáo lý của Giáo phái Vidar rất đẫm máu, chúng chưa bao giờ coi người thường là đồng loại của mình.

Mà những tà giáo đồ bình thường thực ra cũng không khác gì người thường.

Theo logic này, hiến tế tà giáo đồ hay người thường đối với Giáo phái Vidar cũng chẳng có gì khác.

Giáo đồ chỉ cần tuyển thêm là có, còn người thì đâu chả có người.

Không ổn...

Đỗ Duy vội nói với Tom: "Bây giờ anh giúp tôi liên hệ với cảnh sát ở Ba Lan. Nếu những người đó đáng tin cậy, nhờ họ kiểm tra những tà giáo đồ trong công viên giải trí. Tôi muốn biết danh tính của những người đó."

Lúc này, phạm vi sương mù gần như đã lên tới hàng chục tín đồ.

Ngay cả khi những người tà giáo đồ còn sống, tín hiệu cũng bị nhiễu, khiến hình ảnh trở nên nhiễu, và méo mó.

Tom cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, trịnh trọng nói: "Giờ tôi sẽ đi tra giúp anh."

Vừa nói, anh vừa đi đến bên cạnh, lấy điện thoại vệ tinh ra và bấm dãy số nội bộ của cảnh sát...

Đỗ Duy gật đầu, dùng tay phải kéo ba lô sau lưng.

Hắn sắp phá hủy kế hoạch của Vidar.

Không phải để cứu những tà giáo đồ, mà là hắn không muốn buổi lễ thành công.

Nếu không, một khi Phố Elm xuất hiện trên thế giới, đám Vidar chắc chắn sẽ bước vào đó, sẽ tìm thấy cây đàn Piano.

Nếu thế, chuyến đi đến Ba Lan của Đỗ Duy sẽ trở nên vô nghĩa.

Mở ba lô, bên trong là mặt nạ.

Đeo mặt nạ, và thực hiện một điều ước với lá Joker, dù Vidar đã mất hai mươi năm để thực hiện kế hoạch này, nhưng không thể ngăn cản nó thất bại.

Đối với Đỗ Duy, không có chút áp lực tâm lý.

Nhưng……

Ngay khi Đỗ Duy chuẩn bị đeo mặt nạ, tiếng Piano du dương và nhạc đệm từ Piccolo truyền đến tai của hắn. Tiếng đàn Piano trong trẻo và ngọt ngào, như đang ở bên tai.

Đây là một bài hát ru...

Âm thanh của Piccolo cũng khá du dương.

Ban đầu Đỗ Duy chỉ nghĩ đó là nhạc đệm, nhưng khi nhịp điệu của âm thanh Piccolo được đồng bộ với âm thanh Piano.

Hắn nhận ra thứ mà Piccolo đang thổi giống hệt một bài hát ru...

Đỗ Duy liếc mắt nhìn, chậm rãi đeo mặt nạ lên, dùng tay rút lá Joker từ trong ví ra.

Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng đang nhìn vào màn hình.

Trong ảnh, Mercer đã tới vị trí ban đầu của cây đa, hai tay cầm Piccolo, thổi sáo...

Nhưng âm thanh của Piccolo cũng xuất hiện với tiếng đàn Piano.

Cái trước dường như đang cám dỗ cái sau xuất hiện.

Đột ngột……

Hình ảnh nhiễu loạn điên cuồng, trở nên mơ hồ.

Con ngươi của Đỗ Duy đột nhiên co rút lại...

Hắn nhìn thấy hình dáng của một người ngồi trước cây đàn Piano khổng lồ trong màn sương, đánh phím bằng cả hai tay một cách linh hoạt...

Không đúng……

Không thể nói đó là cả hai tay, bởi vì một tay của người đó rất hẹp và dài, cảm giác rất sắc bén, giống như đeo một găng tay thép...