Chương 327: Có chuyện tốt như vậy sao?

"Này, anh thấy cái gì sao?"

Ở hàng rào gần công viên giải trí ở trung tâm Ba Lan, Tom nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đỗ Duy ở bên cạnh, thận trọng hỏi.

Anh ta nhận thấy ánh mắt của Đỗ Duy có chút kỳ lạ, hình đã phát hiện ra dấu hiệu dị thường nào đó.

Vừa rồi, sau khi cả hai đến công viên giải trí, họ không đi vào cửa chính, bởi vì có thể bị đám Vidar phát hiện.

Vì vậy, họ lặng lẽ đi vòng qua hàng rào, rồi nhìn vào bên trong từ xa.

Nơi hai người có mấy cây xanh, bóng dáng được che khuất hoàn toàn.

Đỗ Duy bị lời nói của Tom cắt ngang, cau mày khó hiểu nói: "Tôi chưa thấy gì cả. Công viên này rất bình thường, không có gì lạ."

Bây giờ hắn đang ở trong trạng thái Quỷ Nhãn.

Nhìn xung quanh, toàn bộ công viên chìm trong màn đêm, chỉ có một số trò chơi vẫn còn sáng đèn, còn lại hầu hết đã ngừng hoạt động.

Đúng như lời Đỗ Duy nói, trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn không thấy gì lạ cả.

Hay nói cách khác, tồn tại bí ẩn mà hắn đang tìm kiếm có thể giết người trong giấc mơ, dường như không hề tồn tại.

"Vào xem một chút."

Đỗ Duy nói nhỏ với Tom, nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai, hắn trèo qua hàng rào với chiếc balo trên lưng.

Tom cũng mang theo một chiếc túi du lịch màu đen, thấy vậy bèn nhanh chóng nhảy qua tường, và tiến vào công viên giải trí.

...

Hiện tại là 02:19 AM.

Lúc này, về cơ bản hầu hết mọi người đã bắt đầu nghỉ ngơi, và có giấc mơ đẹp.

Đỗ Duy và Tom loanh quanh trong công viên giải trí, chuyên đi những con đường hẻo lánh có nhiều mái che.

Một là tránh gặp phải tín đồ của Vidar.

Thứ hai là không bị camera giám sát phát hiện.

Thể lực của Tom rất tốt, bám sát theo Đỗ Duy. Càng đi càng khó hiểu, anh ta thì thào: "Này...... cứ lén lút thế này, thấy không hay cho lắm."

Đỗ Duy không khỏi nhìn lại: "Tại sao?"

Tom nhanh chóng bước lại gần và nói: "Vì tôi không biết giờ chúng ta đang đi đâu và làm gì. Nếu bị Vidar phát hiện, không cảm rất lúng túng sao?"

Đỗ Duy nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi: "Anh nói đúng, vậy anh có ý kiến gì không?"

Mặc dù đã lấy được thông tin liên quan từ giáo hội, nhưng với quyền hạn là Phó Sở Tài Phán, giáo hội không thể che giấu thông tin.

Nhưng hai mươi năm đã trôi qua, rất nhiều thông tin hoàn toàn đã không còn chính xác.

Khi Đỗ Duy đến công viên giải trí, hắn chỉ muốn sử dụng Quỷ Nhãn để tìm những nơi bất thường và thu thập một số thông tin.

Làm thế này thì hiệu quả sẽ không cao.

Khi Tom nghe được lời của Đỗ Duy, vẻ mặt trở nên vô cùng xấu hổ: "Làm sao tôi có thể nghĩ ra những chuyện mà anh còn không nghĩ ra được."

Đỗ Duy xoa xoa cái trán đau nhức, suy nghĩ.

Tom đã nhắc nhở hắn.

Chỉ loanh quanh trong công viên, rất khó để tìm ra điểm đột phá.

Quan trọng nhất là công viên giải trí này lớn nhất Ba Lan, muốn đi hết 1 vòng cũng phải tới sáng, đến lúc đó có thể phát hiện ra vài thứ, nhưng e là sẽ bị đám Vidar phát hiện.

Vì vậy, Đỗ Duy do dự.

"Tom, thực ra tôi không giỏi như anh nghĩ. Rất nhiều chuyện tôi không làm được, vì trí óc của tôi cũng có hạn. Ở một khía cạnh nào đó, anh có thể giỏi hơn tôi."

Vừa nói, trong mắt Đỗ Duy vừa lóe lên một tia sáng, hắn nghiêm túc nhìn Tom và chỉ tay về phía mình: “Nếu tôi là anh, anh nghĩ cách dễ nhất để tìm ra bước đột phá trong tình huống này là gì? ? "

Tom càu nhàu: "Tôi chỉ là một cảnh sát. Tối đa, tôi sẽ tìm một số người trong cuộc, hỏi họ về những gì đã xảy ra, xem liệu tôi có thể tìm ra manh mối hay không, hơn nữa thì chịu.”

Đỗ Duy gật đầu đồng ý, khi quay đầu nhìn cơ sở giải trí trong công viên, hắn chợt nói nhỏ: "Tôi có cách rồi."

Tom hỏi: "Cách gì?"

Đỗ Duy đáp: "Đúng như anh nói, hãy tìm người trong cuộc."

Tom sững sờ, anh ta chỉ nói phương pháp cơ bản để phá án, trong tình huống hiện tại cũng vô dụng.

Tất cả cư dân của phố Elm từ 20 năm trước đều đã chết trong đám cháy.

Anh lắc đầu nói: "Bạn ơi, đừng đùa, chúng ta đi đâu tìm người biết chuyện? Lên thiên đường? Hay là bạn biết gọi hồn và gọi hết hồn ma người chết lên để tra hỏi?"

Đỗ Duy cười: "Đương nhiên không phải, người trong cuộc thật ra vẫn còn sống, còn đang ở trong công viên giải trí."

Tom chỉ cảm thấy ngứa cả da đầu: "Anh điên à? Anh muốn tìm người của Vidar sao? Bọn họ sẽ giết cả hai chúng ta."

Đỗ Duy khẽ lắc đầu: "Trong công viên giải trí này nhất định phải có người của Vidar, đối với bọn họ nơi này rất quan trọng. Đầu tiên là nguồn thu nhập của bọn họ, thứ hai, nơi này từng tồn tại vật liên quan giấc mơ kia."

"Theo những gì tôi biết về Giáo phái Vidar, khi chúng xuất hiện ở một nơi như thế này, chắc hẳn có mưu đồ gì đây."

"Không phải anh mang theo máy nghe lén, và camera siêu nhỏ sao? Ta gắn vào người chúng, chỉ cần chúng ở công viên giải trí, chúng ta sẽ phát hiện ra được nhiều điều."

Tom không khỏi thốt lên: "Cái này... đây là một ý tưởng táo bạo, nhưng làm thế nào để chúng ta gắn máy nghe lén và camera siêu nhỏ? Tìm ai đó rồi đánh ngất xỉu? Nếu đúng như vậy, tôi đề nghị cho ả ta uống ít Thuốc Nói Thật."

Đỗ Duy kinh ngạc: "Anh có mang theo Thuốc Nói Thật? Thứ đó là hàng cấm, đúng không?"

Tom sờ sờ mũi, mặt không hề đỏ, nói: "Đây là phương Tây. Lúc tra hỏi mấy tên tù nhân cứng miệng đều dùng thứ này. Chỉ cần không nói, cấp trên đều ngầm đồng ý."

Đỗ Duy bất lực nói: "Được rồi, thứ này trước tiên có thể để lại, hiện tại không cần dùng, hơn nữa trừ Giáo chủ ra, đám tín đồ bình thường biết rất ít tin tức, dùng cũng không có mấy tác dụng."

Nếu như tìm được Giáo chủ của Vidar, muốn ép ả uống Thuốc Nói Thật rất khó.

Bởi vì Giáo chủ đi đầu cũng đều mang theo một tá tà giáo đồ, chưa kịp ra tay e là đã bị phát hiện.

Khi đó, Thuốc Nói Thật không cần thiết nữa.

Một khi đụng độ, vì Đỗ Duy, sẽ là cục diện chém giết đến cùng.

Tom thở dài tiếc nuối: "Ok, tôi nghe anh, vậy thì chúng ta sẽ gắn máy nghe trộm và camera siêu nhỏ vào tín đồ của Vidar như thế nào?"

Đỗ Duy mỉm cười: "Từ lúc vào công viên giải trí đến nay, trong đầu tôi đã ghi nhớ hết những nơi mình từng đến, nơi thích hợp nhất chính là phòng thay đồ của tà giáo đồ..."

Tom nuốt nước bọt: "Giáo phái Vidar, có vẻ như họ đều là phụ nữ..."

Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ đến phòng thay đồ của phụ nữ.

Đỗ Duy nói không nên lời: "Cái này không quan trọng, tôi cũng sẽ không lắp máy nghe lén và camera siêu nhỏ, loại chuyện này chắc anh rành hơn."

Tom cười đắc thắng: "Đừng lo, cứ giao cho tôi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."