Chương 325: Phố Elm

11:30 đêm.

Một máy bay hàng không hạ cánh chậm xuống Sân bay Quốc tế Ba Lan.

...

Sau khi Đỗ Duy và Tom bước ra khỏi sân bay, họ bắt taxi và đến khách sạn ở trung tâm thành phố đã được đặt trước.

Người lái xe rất nhiệt tình.

Trên đường đi, nói chuyện với hai người, nói về văn hoá, phong tục của Ba Lan và các điểm du lịch nổi tiếng trong vùng.

Ba Lan là một nơi rất coi trọng tôn giáo.

Đây không phải là một lời khen...

Nơi nào càng sùng đạo thì các ngành công nghiệp địa phương càng khó phát triển, người dân tin tưởng vào tôn giáo và khó tham gia vào các công việc lao động.

Ngay cả ảnh hưởng của nhà thờ cũng chỉ làm cho nền kinh tế của San Bodia tương đối thịnh vượng, về bản chất là do các nhà tài phiệt và chính phủ đầu tư mạnh.

Đây chính là hiện thực.

Mà Ba Lan này, hơi thở tôn giáo nồng nặc, tôn giáo lớn nhỏ bản xứ cũng trên trăm. Đây là một thành phố đầy rẫy những tín ngưỡng.

Một người bình thường mà bạn gặp trên đường, cũng có thể là chủ của một giáo phái.

Những người nhặt rác sống trên đường phố có thể đã tham gia hơn chục giáo phái.

Ngay cả người tài xế đưa Đỗ Duy và Tom đến khách sạn cũng không ngoại lệ.

Trong khi lái xe, vừa không quay đầu lại, vừa nói với Đỗ Duy và Tom đang ngồi ở hàng ghế sau: "Này, chắc người xứ khác như 2 người không thể tin được rằng 2 con gái của tôi đã tham gia vào 2 giáo phái khác nhau. Vợ tôi và tôi còn tham gia 3 giáo phái cùng một lúc. "

Đỗ Duy dửng dưng khi nghe chuyện này.

Tom tò mò hỏi: "Gia đình 4 người gia nhập nhiều giáo phái như vậy, chẳng lẽ giáo lý không mâu thuẫn sao?"

Người lái xe nói: "Nào có nhiều sự khác biệt như vậy, mọi thứ ở Ba Lan đềy bình thường."

Đỗ Duy cau mày nói: "Tôi có một câu hỏi. Anh không quan tâm tôn giáo này là tà giáo. Như vậy khá là vô lý?"

Người lái xe thở dài nói: "Mọi người đều biết rằng chúng là tà giáo, nhưng tín ngưỡng của nơi này đã hoàn toàn thối nát. Mọi người đều đã quen với điều này từ lâu."

"Ngay cả khi bạn hét lớn tà giáo trên đường phố, và xúc phạm chúng, cũng không ai quan tâm đến bạn."

"Chính phủ đã ngầm chấp thuận rồi, không có khả năng thay đổi."

Đỗ Duy gật đầu, cảm thấy lại hiểu thêm về sự hỗn loạn ở nơi này.

Nói một cách đơn giản, đây là một nơi vô trật tự, nhưng lại có trật tự.

Mọi người đều tuân thủ các quy tắc ngầm. Hàng trăm giáo phái đang hoạt động giữa hàng triệu người sống trong thành phố này. Chúng phức tạp đến mức không ai có thể quét sạch chúng được.

Như người lái xe nói, thành phố đã hoàn toàn thối rữa.

Tom ở một bên lộ ra vẻ mặt kỳ quái, liếm liếm môi hỏi tài xế: “Ừm… tôi muốn hỏi, nếu là ở Ba Lan, phụ nữ ở khu đèn đỏ thì sao......"

Người lái xe quay đầu lại và cười với Tom: "Ban ngày họ là tà giáo đồ, nhưng tối thì... anh hiểu chứ."

Tom hít một hơi.

Sở dĩ anh hỏi chuyện này không phải vì muốn đến khu đèn đỏ, dù sao cùng Đỗ Duy đến Ba Lan vì chuyện quan trọng.

Vào những thời điểm quan trọng, không thể chơi bời lung tung.

Mục đích của câu hỏi này thuần túy là sự tò mò.

Hừm... anh ta thề.

Đỗ Duy liếc anh một cái rồi bình tĩnh nói: "Về đến New York, anh muốn chơi gì thì chơi, nhưng ở đây, anh phải nghe lời tôi."

Tom nhún vai: "Anh phải tin tôi chứ."

Đỗ Duy cười khẩy, sau đó quay sang hỏi tài xế: "À phải rồi, anh có biết Phố Elm ở đâu không?"

Trong thông tin mà bà Senna đưa cho anh, có nơi xảy ra chuyện với vật có liên quan đến giấc mộng ở Ba Lan, đó là phố Elm.

Vào những năm 1980, nhiều người trên phố Elm chết trong mơ vì thứ đó.

Giáo hội chỉ biết rằng nó có vẻ là một nhạc cụ.

Nhưng chính xác là nó, lại không ai biết.

Hơn nữa, vào đầu thế kỷ này, không còn tin tức nào được đưa ra, giáo hội nghĩ rằng nó có thể đã bị xóa sổ bởi một số tổ chức, hoặc vì không có ai phát động môi giới của nó, không thể gây ra rắc rối gì nữa.

Nhưng dù sao, dựa trên ghi chép của giáo hội về sự việc này, gần trăm người đã chết trong giấc mơ vì nó.

Nó đủ nguy hiểm và đủ mạnh ...

Điều mà Đỗ Duy muốn làm là tìm nó và mang về nhà để hoàn thiện kế hoạch dự phòng của mình.

Khi cần thiết, có thể sử dụng nó để tạo ra một cơn ác mộng, bẫy nữ tu, cùng tiêu diệt.

Tất nhiên, tiền đề là Đỗ Duy phải tìm ra nó và hiểu rõ năng lực của nó.

Về phần có sử dụng được hay không, đã có lá Joker ước nguyện, nên không cần lo lắng.

Muốn gian lận, phải chuẩn bị đầy đủ...

Điều mà Đỗ Duy không ngờ tới là khi người lái xe nghe thấy địa danh Phố Elm, bèn ngạc nhiên hỏi: "Phố Elm? Sao anh biết chỗ đó?"

Đỗ Duy vờ thản nhiên nói: "Ông nội của bạn tôi trước đây sống ở phố Elm, nhưng lúc bạn tôi ra đời đã chuyển đến New York. Chúng ta lần này tới đây, dự định nếu có thời gian, sẽ qua đó tham quan."

Khóe miệng của Tom giật giật, anh ta nói: "Ông tôi luôn nhớ về phố Elm trước khi chết. Ông ấy nói có những người bạn cũ của ông ấy ở đó, và muốn biết tình hình của họ."

Vừa nói, anh vừa giúp Đỗ Duy nói láo tiếp: "Chúng ta định chụp vài bức ảnh, sau đó viết thông tin của những người bạn cũ của ông tôi thanh thư và đốt cho ông, hy vọng ông có thể sống hạnh phúc trên thiên đường."

Khi người lái xe nghe thấy điều này, anh ta thông cảm nói với Tom: "May mà, ông của bạn đã chuyển đi sớm... à, ý tôi là ông của bạn đã chuyển khỏi phố Elm, con phố quỷ. Vào đầu thế kỷ này, đã xảy ra một vụ cháy lớn, cư dân trong khu phố đều đã chết hết.”

"Hơn nữa vì quy hoạch đô thị, cái gọi là Phố Elm không còn tồn tại nữa. Nó hiện đã được xây dựng thành một công viên giải trí."

Tom tỏ vẻ bất lực: "Có vẻ như điều ước trước lúc chết của ông tôi, không thể thành hiện thực."

Đỗ Duy liếc hắn một cái: "Nhất định phải chụp ảnh, không thì đến đây làm gì."

Nói xong, hắn hỏi tài xế: "Anh có thể cho chúng tôi biết địa chỉ cụ thể được không?"

Người lái xe trả lời: "Tất nhiên là được, công viên giải trí này ở ngay gần khách sạn nơi hai anh ở. Đi ra khỏi khách sạn, đi đến ngã tư rồi rẽ trái. Đi khoảng 1km là tới nơi."

Đỗ Duy cau mày: "Ở trung tâm thành phố sao?"

Người lái xe nói: "Đúng vậy, dù sao cũng đã là chuyện đầu thế kỷ rồi. Sau hơn 20 năm, đã có một trung tâm thành phố, nhưng công viên giải trí đó do Giáo phái Vidar kiểm soát. Đám phụ nữ đó có điên cuồng hơn các giáo phái khác, nếu hai anh không định gia nhập, tôi thực sự không khuyên hai anh nên đến đó."

Đỗ Duy cười nhạt: "Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ chỉ đứng ở bên ngoài chụp ảnh."