Chương 315: Cách sử dụng tiền xu thứ hai

"Tại sao tranh sơn dầu và đồng hồ cổ không có trong mơ."

Ở trong phòng khách, Đỗ Duy nhìn lên vách tường, lẽ ra là của đồng hồ cổ, không ngừng suy nghĩ lung tung.

Trước khi bước vào giấc mơ, hắn đã thực hiện một điều ước với lá bài Joker.

Hắn đã mang mặt nạ và các đồ vật khác vào giấc mơ của mình. Theo logic, đồng hồ cổ và tranh sơn dầu cũng là đồ của hắn, chúng cũng nên xuất hiện.

Nhưng thực tế thì không.

Đỗ Duy không khỏi tự hỏi: Đồng hồ cổ và tranh sơn dầu thật ra không phải đồ của mình sao? Mối quan hệ giữa chúng và mình không như mình đã nghĩ? Hoặc, chúng không hợp với giấc mơ của mình, nên không thể được đưa vào?

Đồng hồ cổ có lẽ không thuộc về Đỗ Duy, mà là Đỗ Duy thuộc về nó.

Nhưng tranh sơn dầu thì khác.

Khi đó, Đỗ Duy đã sử dụng lá bài Joker và ước muốn của hắn là có được quyền sử dụng bức tranh sơn dầu. Sức mạnh của chủ nghĩa duy tâm là BUG nhất.

Không có lý do hay logic nào cả.

Chỉ có kết quả, không có quá trình. Do đó, câu trả lời có thể là cái sau.

"Những giấc mơ là sự phản ánh của thực tế, giấc mơ liên quan đến lời nguyền có thể thực sự không tương thích với đồng hồ cổ và tranh sơn dầu."

"Nếu chúng thực sự bước vào giấc mơ, có lẽ giấc mơ này sẽ không được hình thành."

Nói đến đây, Đỗ Duy nhìn về phía con búp bê ác linh Annabelle đang ở góc tường.

Có lẽ do vấn đề trong mơ, một lớp tro rơi trên toàn bộ tủ đóng khung, khiến cơ thể của Annabelle trở nên mờ nhạt.

Nhưng Đỗ Duy có thể cảm giác được, nó đang quay đầu lại nhìn mình.

Đỗ Duy lau cửa kính của tủ đóng khung, nhẹ giọng nói với Annabelle: "Chào mừng đến với giấc mơ của tao. Khi nào tao đi ra ngoài, mày sẽ trở về hiện thực. Yên tâm ngồi chờ chút nhé."

Lá bài joker đang ở trên người Đỗ Duy, hắn muốn rời khỏi giấc mộng, hoặc là đợi đến khi giấc mộng kết thúc, hoặc dùng lá bài Joker để thoát ra sớm.

Muốn đi đối với hắn rất dễ dàng.

Nhưng hiện tại Đỗ Duy không muốn đi, ít nhất hắn phải tìm được nữ tu, xác nhận thân phận của đối phương, rồi mới đi được.

"Nhưng mày đang ở đâu?"

Đỗ Duy nói với chính mình, rồi đi về phía cửa, đặt chiếc ô đen của mình trên giá cạnh cửa.

Cả ngôi nhà cho hắn một cảm giác tồi tệ.

Đó không phải là nguy hiểm mà là một cảm giác vô cùng xa lạ.

Những cục máu đông đặc dính đầy trên mặt đất, rêu xanh ẩm mốc bò trên tường Ngôi nhà trong mơ như bị bào mòn bởi thời gian suốt mấy chục năm.

Nếu như Đỗ Duy không biết đây là một giấc mơ, mộng và thực tế trái ngược nhau, hắn sẽ hoài nghi không biết mình có phải xuyên không tới mấy chục năm sau hay không.

Két két...

Tiếng mở cửa nghe mà ê cả hàm răng.

Đỗ Duy mở cửa, nhưng cảnh tượng bên ngoài khiến con ngươi của hắn chợt co rút lại.

Hắn nói với giọng điệu phức tạp: "Giấc mơ của mình thật quái lạ làm sao?"

Ở bên ngoài.

Bầu trời có màu xám xịt, tất cả cảnh vật nhìn thấy bằng mắt thường, từ đường sá đến cao ốc đều hoàn toàn xám xịt, những toà kiến trúc trong trí nhớ của Đỗ Duy đều vô cùng mơ hồ, chỉ có những đường nét mờ ảo.

Nơi xa hơn thì tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì.

Đó là bởi vì trong tiềm thức Đỗ Duy không mấy chú ý những tòa nhà đó.

Cũng giống như một người ăn và uống nước mỗi ngày, hắn không thể nhớ được mình đã ăn bao nhiêu miếng, và uống bao nhiêu ngụm.

Dù có nhớ rất rõ, mấy ngày sau cũng không thể nào nhớ lại được.

Những ký ức rời rạc sẽ bị bộ não lãng quên mang tính chọn lọc.

Chỉ khiến cho Đỗ Duy cảm thấy kỳ quái, nhưng không phải chuyện này, mà là bên ngoài trời đang mưa...

Khi ở trong phòng ngủ, hắn đã nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ, dù là bầu trời hay những tòa nhà bên ngoài, mọi thứ đều bình thường ngoại trừ màu sắc sai lệch.

Trời không hề mưa...

"Chẳng lẽ, giấc mơ của mình được kết nối với giấc mơ của người khác?"

Sắc mặt Đỗ Duy có chút xấu xa, anh cầm chiếc ô trên giá trên tay, vội vàng trở vào nhà.

Khi hắn nhanh chóng chạy đến phòng ngủ trên tầng hai, mọi thứ mà hắn nhìn thấy qua cửa sổ trong phòng ngủ, đều trở thành cảnh tượng lúc ban đầu.

Chính xác là, đó là cảnh đã nhìn thấy bên ngoài cửa sổ trước khi bước vào mộng cảnh.

"Vậy ra giờ mày có thể đang ở trong giấc mơ của người khác?"

Đỗ Duy nhíu mày, chậm rãi rời khỏi nhà.

Vút...

Mở ô.

Những hạt mưa nhỏ tí tách rơi trên mặt ô, xung quanh là hơi nước, cảnh vật xung quanh trông thật mơ hồ...

Đỗ Duy vừa đi vừa nghĩ.

"Khi mình bắt đầu mơ, những người khác cũng đang mơ. Những giấc mơ được kết nối với nhau, bèn biến từ cá nhân thành tập thể. "

"Dựa theo tin tức thu thập được, nữ tu hình như là đang cắn nuốt những giấc mộng này. Dù tốt hay xấu, muốn tìm thấy nó, thì phải tiến vào giấc mộng của người khác."

"Tất nhiên, giấc mơ này giờ là một món thập cẩm. Có lẽ mình đi tới trước một lúc, hoặc mở một cánh cửa, và mình sẽ bước vào giấc mơ của người khác."

"Nhưng điều đó sẽ lãng phí thời gian. Mình chỉ cần xác định trạng thái của nữ tu và khi nào nó sẽ bùng phát. Không cần thiết phải đối kháng với nó trong mơ."

Nói đến đây, Đỗ Duy rút ví tiền từ trong túi ra, lôi một đồng xu ra.

Mặt trước chạm khắc hình đầu lâu, còn mặt sau là hình lưỡi hái nhỏ máu.

Sức mạnh của đồng xu này cũng rất duy tâm, nó còn kỳ quặc hơn cả điều ước.

Mặt tích cực tượng trưng cho sự may mắn, và mặt tiêu cực tượng trưng cho xui xẻo.

Ở mỗi mặt đều có một ác linh.

Chúng sẽ ám Đỗ Duy cho đến lúc hắn chết, bằng không thì vĩnh viễn không dừng lại.

"Mình cần chút may mắn giúp ta nhanh chóng tìm được."

Đỗ Duy tung đồng xu.

Hắn vẫn muốn đánh cược vận may của mình, không muốn lãng phí số lần sử dụng lá bài Joker.

Nhìn đồng xu quay trong không khí, Đỗ Duy vươn tay bắt lấy.

"Là mặt sau sao..."

Đỗ Duy cau mày, thật may là bây giờ hắn đang đeo mặt nạ, và được bao phủ bởi lớp vỏ của Cái Bóng. Dù là mặt sau thì Cái Bóng sẽ chịu xui xẻo chứ không phải hắn.

Ngay sau đó, ở phía sau Đỗ Duy đột nhiên xuất hiện một bóng người mặc áo choàng dài có mũ, giống như thần chết, tay cầm lưỡi hái màu đen, nhìn chòng chọc Đỗ Duy.

Chính xác mà nói, là Cái Bóng đang bao trùm Đỗ Duy.

Bốp……

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, khiến tấm biển sắp đổ bên đường trực tiếp đập xuống đất, một viên đá nhỏ ngâm trong nước mưa tình cờ văng lên chiếc mặt nạ mà Đỗ Duy đang đeo.

Cái này……

Đỗ Duy chớp mắt loạn xạ, hắn tiếp tục tung đồng xu.

Vẫn mặt sau...

Zippo trong túi Đỗ Duy rơi ra ngoài, lúc rơi xuống đất, công tắc zippo va phải một cục đá trên mặt đất. Ngọn lửa đỏ rực trực tiếp bùng cháy.

Cái Bóng đang bao trùm lấy Đỗ Duy như bị thiêu đốt, sôi sục như nước sôi.

Vận rủi sẽ đến với Cái Bóng.

Nó không liên quan gì đến Đỗ Duy cả.

Hắn nhìn cảnh này, nói: "Dường như mình đã tìm ra một công dụng khác của đồng xu này. Nếu có thể khiến một ác linh liên tục tung đồng xu, mà lần nào cũng là mặt sau, nó có lẽ bởi vì quá xui xẻo rồi, mà chết ngắc cũng nên. "

Sau đó, Đỗ Duy nhặt zippo, và lại tung đồng xu lần nữa.

Hắn muốn đánh cược vận may của mình, dù sao, Cái Bóng vẫn gánh được...

Lần này thật may mắn.

Là mặt trước...

Trong vũng nước đọng trên mặt đất, có một tấm ván vỡ, vết vỡ nằm thẳng hàng với vị trí phía trước bên trái của Đỗ Duy.

Ở hướng đó, có một ngôi nhà mờ mờ ảo ảo...