Chương 307: Phần thưởng của Giáo hội

7:30 sáng.

Cơn mưa xối xả liên tục mấy ngày đã dứt. Nhưng bầu trời vẫn u ám.

Đỗ Duy trả xe đến một công ty cho thuê xe gần đó, và bắt taxi đến nhà thờ ở Bắc Brook.

Chiếc McLaren GT của hắn đỗ trước cửa nhà thờ thu hút sự chú ý của người đi đường.

Trong nhà thờ.

Cha Tony và những người khác nhìn Đỗ Duy với ánh mắt đầy phức tạp. Họ không biết những người Vidar đã được giải quyết như thế nào.

Nhưng cho dù nghĩ như thế nào, cũng không liên quan gì đến Đỗ Duy.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút khó xử.

Đỗ Duy nhìn Cha Tony và Harry cùng các thuộc hạ.

Hắn bình thản nói: "Tôi biết các bạn đang nghĩ gì, tôi cũng có thể nói với các bạn về những chuyện đã xảy ra, nhưng điều này là vô nghĩa vì sự việc đã được giải quyết."

Đám người Harry đương nhiên sẽ không nhiều lời, dù sao Đỗ Duy là cấp trên của bọn họ.

Cấp dưới làm sao dám vặn hỏi cấp trên?

Chỉ có Cha Tony là khác, phải tổng hợp sự việc, và báo cáo lại với giáo hội.

Vì vậy, ông ta nói: "Mr. Đỗ Duy, nếu tiện thì con hãy giải thích sơ qua."

Giọng điệu rất bất đắc dĩ, cũng không có ý định chất vấn.

Đỗ Duy hiểu ra điều này, nhẹ giọng nói: "Thật ra, sáng hôm qua con đã trở về New York, sau đó tôi ngồi ở quán cà phê đối diện phòng khám tư vấn suốt buổi sáng, chờ người của Vidar đến."

Cha Tony ngạc nhiên hỏi: "Tại sao con có thể chắc chắn rằng đám người của Vidar sẽ đến nhà của con?"

Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Chuyện này lạ lắm? Người của Vidar biết nhà của con. Khi không biết vị trí cụ thể con của, chúng nhất định sẽ đi qua nhà con thăm dò."

Cha Tony gãi đầu: "Vậy nên con dễ dàng tìm được đám người của Vidar như vậy?"

Đỗ Duy gật đầu nói: "Đúng vậy, con bám theo đám người của Vidar bèn tìm ra chỗ chúng tập trung, sau đó lựa chọn báo cảnh sát, tránh chúng chạy loạn."

"Cuối cùng chúng cũng tới Nhà máy rượu Goliath, sau đó đã xảy ra chuyện gì, con cũng không biết, chỉ gọi điện báo cảnh sát thêm lần nữa."

Đỗ Duy chưa hề đề cập đến các chi tiết quan trọng.

Nhưng Cha Tony vờ như không để ý.

Ông nhìn Đỗ Duy thật sâu: "Cha sẽ báo cáo văn những lời nguyên của con với giáo hội, nhưng những người đó chắc chắn sẽ rất không vui. Vidar đã gây ra náo loạn lớn như vậy ở New York, còn cử tới 4 vị Giáo chủ. Kết quả là vì 2 cuộc gọi báo cảnh sát mà bị diệt, thật là khôi hài."

Cùng lúc đó, Cha Tony nhún vai với Đỗ Duy, và nói đùa: "Dù gì thì đây cũng là New York."

Đỗ Duy mỉm cười: "Ừ."

Đám người Harry ở bên cạnh bối rối trước cuộc đối thoại cuối cùng giữa hai người.

Vào lúc này, Đỗ Duy quay đầu lại hỏi bọn họ: "Bên New York cơ bản đã giải quyết xong. Tiếp theo các người sẽ trở về giáo hội hay ở lại New York?"

Harry nghiêm túc nói: "Giáo hội hiện đang rất thiếu nhân lực, vì vậy chúng tôi sẽ đáp chuyến bay buổi trưa tới các thành phố khác để đối phó với sự kiện ác linh."

Điều này Đỗ Duy đã dự đoán trước, vì vậy hắn dặn dò tượng trưng: "Nhớ báo cáo công việc của anh cho tôi kịp thời."

Harry nghiêm túc đáp: "Như anh muốn."

Tiếp theo, Đỗ Duy nói chuyện với đám người Harry về một số cách đối phó với những sự kiện ác linh, cũng như một số kinh nghiệm của bản thân.

Dù sao thì đám người Harry đều là cấp dưới của hắn, nếu duy trì tốt mối quan hệ, cũng có thể giúp đỡ hắn rất nhiều.

Tất nhiên……

Điều quan trọng nhất là thân phận của Đỗ Duy hiện tại đã khác, phải làm tốt vai lãnh đạo.

...

1 giờ sau.

Đám người Harry rời khỏi nhà thờ.

Đỗ Duy nói chuyện với Cha Tony về những chuyện khác.

Đó là phần thưởng cho sự kiện ác linh ở Thành phố Sikelin.

Rốt cuộc, trong mắt của giáo hội, Đỗ Duy đã xung phong đi đầu và một tay phá tan kế hoạch xấu xa của Giáo phái Vidar.

Làm tốt thì có thưởng.

Đây là quy tắc lâu đời của giáo hội dành cho những Người Đuổi Quỷ.

"Mr. Đỗ Duy, con đã xử lý vấn đề của thành phố Sikelin rất tốt. Giáo hội đã chuyển 5 triệu USD vào tài khoản của con, mặc dù Cha không nghĩ con sẽ coi trọng số tiền này."

"Dù sao bạn gái của con quá giàu có..."

Trong phòng tiếp khách, cha Tony rót một tách cà phê cho Đỗ Duy: "Con có cần thứ gì khong? Ví dụ như những vật phẩm đặc biệt có thể đối phó với ác linh. Dù con đã có được khẩu súng kíp, nhưng Cha cảm thấy nên tranh cho con vài thứ. Dù sao con đã giải quyết rất đẹp chuyện về đám Vidar."

Nghe điều này, Đỗ Duy cân nhắc những lời của Cha Tony và cảm thấy rằng cơ hội thành công không lớn. Hơn nữa, những vật phẩm bình thường không còn có ích đối với hắn.

Vì vậy, hắn nói: "Cha có thể giúp con tranh vài thứ. Nếu giáo hội không đồng ý, thì cứ để như thế, khi nào cần gì con sẽ nói sau."

Cha Tony gật đầu: "Đây là một cách hay."

Vừa nói, ông vừa nói thêm một câu: "Nhân tiện, cá nhân Cha cho rằng con nên nghỉ ngơi vài ngày. Trông con có vẻ như đã lâu không được nghỉ ngơi, quầng thâm mắt lại sâu thêm."

Đỗ Duy cau mày: "Con cũng nghĩ vậy, tối nay ba mẹ của bạn gái con tới New York, con phải sống mấy ngày của người bình thường."

Cha Tony cười và nói: "Vậy thì, Cha chúc con có một kỳ nghỉ vui vẻ."

Đỗ Duy cười nhạt: "Cảm ơn."

...

Sau khi rời khỏi nhà thờ.

Đỗ Duy không đến khu dân cư Furman ngay lập tức, mà đến phòng khám tư vấn tâm lý.

Hắn và Alexis hẹn nhau đón máy bay lúc 7 giờ tối, còn sớm.

Hơn mười phút sau, Đỗ Duy đậu chiếc McLaren GT trước cửa, sau đó xách ba lô lên và cầm ô đen bước vào.

Không khí hơi ngột ngạt.

Nhưng Đỗ Duy không quan tâm, vừa vào cửa bèn ném ba lô lên sô pha, nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ cổ treo tường.

Đồng hồ cổ không có gì thay đổi.

Các cây kim vẫn chồng lên nhau, quay một cách máy móc.

"Trước đây tao đã nghĩ rằng chiếc mặt nạ này là hàng nhái do mày làm, nhưng khi tiếp xúc với Giáo hội Vanity, tao nhận ra rằng không phải vậy."

"13 mặt nạ của Giáo hội Vanity là nguyên mẫu mặt nạ của tao."

"Lần này tao nhận được một bức tranh sơn dầu."

"Tao nghĩ người tạo ra bức tranh sơn dầu và mặt nạ, cũng là người đã tạo ra mày."

Đỗ Duy nhìn chằm chằm vào tay chiếc đồng hồ cổ và lấy trong ví ra một chiếc nhẫn có khắc chữ Val ...

"Valk... tao đã biết 4 chữ cái, nhưng tao không tìm thấy các chữ cái còn lại từ bức tranh sơn dầu, vì thứ mà nó giam giữ có thể đã bị lấy đi."

"Nhưng tao biết rằng nếu phân loại những vật giam giữ như chúng mày, thì mày nên là kẻ mạnh nhất."

"Vì vậy, tao quyết định đánh dấu bạn."

Đỗ Duy đắc ý nhìn đồng hồ cổ, cánh tay phải tiến vào ác linh hoá, chậm rãi vươn tới.

Hắn muốn thành lập một thế lực ác linh có thể khống chế, cần một kẻ đàn áp tuyệt đối, để bảo vệ sự an toàn của chính mình.

Đồng hồ cổ vừa mạnh vừa bí ẩn, theo một nghĩa nào đó, nó đang giam giữ Đỗ Duy, một kẻ bị nguyền rủa.

Từ lâu, đồng hồ cổ có địa vị rất cao trong phòng khám, có thể trấn áp mọi ác linh.

Nó là chìa khóa để giữ cân bằng.

Không có gì thích hợp hơn nó.