Tại Nhà thờ Bắc Brook.
Đám người Harry và Cha Tony đang ở trong nhà thờ. Vẻ mặt của mọi người đều rất nghiêm túc.
Vidar chuẩn bị cử người đến New York để báo thù Đỗ Duy.
Lý do rất đơn giản, Đỗ Duy đã phá vỡ kế hoạch của chúng, đóng cánh cửa kia lại.
Suy nghĩ của tà giáo đồ đều rất cực đoan, chúng bị mù quáng bởi đức tin, và chúng cũng là những phần tử nguy hiểm nhất trên thế giới.
Theo kinh nghiệm của giáo hội khi đối phó với chủ nghĩa Vidar trước đây, những kẻ mất trí này có khả năng sẽ tiến hành hiến tế ở New York, để cho toàn bộ New York rơi vào hỗn loạn.
Cả đám người Harry, và Cha Tony đều biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Vì vậy, Harry mở miệng trước, nói: "Giáo hội sẽ cử người đến, nhưng nhanh nhất cũng phải tối nay, lũ tà giáo đồ Vidar sẽ đến sớm hơn."
Khi nghe điều này, Cha Tony trả lời: "Chúng tôi đã hợp tác với quan chức địa phương. Đừng quá lo lắng về điều này, rất nhiều tuyến đường cao tốc đã được điều tra nghiêm ngặt. Nếu có yếu tố khả nghi, các quan chức ở New York sẽ đưa họ đi điều tra."
Giáo hội có mối quan hệ sâu sắc với chính phủ và một số nhà tài phiệt lớn.
Giáo hội chuyên giải quyết các sự kiện ác linh, trong khi chính phủ có lực lượng an ninh địa phương, tức là các cảnh sát như Tom.
Rốt cuộc, bên chính phủ vẫn sở hữu lượng lớn vũ khí.
Đối phó với những tà giáo đồ, đương nhiên phía chính phủ hành động là hữu hiệu nhất.
Tất nhiên, họ cũng biết rằng Vidar không phải là một giáo phái đơn giản, tổ chức này có khả năng tạo ra ác linh, mặc dù những ác linh này tương đối yếu.
Dù sao đi nữa, đó không phải là thứ mà người bình thường có thể giải quyết.
"Vậy nên chúng ta vẫn phải chờ người của giáo hội đến xử lý."
Cha Tony nói với đám người Harry, sau đó nói tiếp: "Đương nhiên mấy em cũng phải hợp tác với chính quyền địa phương để đối phó với một vài Giáo chủ của phái Vidar. Những người phụ nữ điên rồ đó ít nhiều cũng nắm được một số phương pháp quái gở."
Đám người Harry trịnh trọng gật đầu: "Xin cứ yên tâm, đây là việc chúng ta nên làm."
Lúc này, Homill lại hỏi: "Mr. Đỗ Duy đâu? Mục tiêu của Vidar là anh ấy."
Cô ấy đang nói đến lý do Vidar vội vã đến New York là để giết Đỗ Duy, chúng không cần biết vị trí chính xác của Đỗ Duy. Chỉ cần chúng tiến hành giết chóc ở New York, nếu Đỗ Duy có tinh thần trách nhiệm, chắc chắn sẽ quay về.
Khi đó, chúng sẽ nhắm vào Đỗ Duy và giết hắn.
Cha Tony thở dài: "Chắc cậu ấy giờ đã ở Yard. Hôm qua, sĩ quan Tom đưa anh ấy đến một khách sạn để nghỉ ngơi, nhưng một giờ trước, Tom nói với tôi rằng cậu ấy đã rời đi."
Lúc nói điều này, giọng điệu của Cha Tony rất bất lực, và sự kính trọng đến từ nội tâm.
Theo như “hiểu biết” của ông về Đỗ Duy, người đàn ông này rất có tinh thần trách nhiệm, nghĩa khí rất lớn, giống như thánh nhân, luôn đi đầu trong lúc nguy hiểm.
Trong lịch sử của giáo hội không phải không có những người như vậy, nhưng họ đều là những vị thánh được nhà thờ nuôi dưỡng từ nhỏ, và có niềm tin vô cùng vững chắc.
Mà Đỗ Duy ...
Cha Tony thở dài: “Cậu ấy là Người Đuổi Quỷ giỏi nhất mà tôi từng gặp.”
Homill nói bằng giọng điệu phức tạp: "Vậy anh ấy sẽ trở lại New York?"
Cha Tony gật đầu và nói: "Rất có thể, nhưng theo những gì tôi biết về cậu ấy, cậu ấy làm chuyện gì cũng đều có kế hoạch. Cậu ấy sẽ lựa chọn một thời cơ thích hợp, rồi trở về đối phó với Vidar."
Tuy nhiên, khi ông vừa nói xong, điện thoại trong nhà thờ bất ngờ đổ chuông.
Tiếng chuông rất gấp.
Cha Tony vội vàng chạy đến và nhấc máy, một câu nói từ đầu dây bên kia làm thay ông tái xanh mặt.
"Đám người Vidar đã đến New York."
...
Ở một nơi khác.
Trong quán cà phê đối diện với phòng khám tư vấn.
Đỗ Duy ngồi bên cửa sổ, vừa uống cà phê vừa nhìn vào phòng khám tư vấn trong màn mưa.
Chính xác mà nói, đó là ngôi nhà của Roy ở sát vách...
Đã hơn nửa tháng trôi qua kể từ khi người hàng xóm Roy, một tà giáo đồ, bị giết.
Vành đai cách ly ban đầu đã bị dẹp hết, dĩ nhiên chưa bán được nhà vì có người chết.
Lúc này trước cửa nhà Roy, một chiếc ô tô màu đen đang đậu.
Nhìn từ xa, cả cỗ xe dường như chật ních người, ước chừng 4 người, nhưng không có ai xuống xe.
Một lúc lâu sau, chiếc xe quay đầu phóng đi rồi hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Có vẻ như đang nhìn thứ gì đó.
Đỗ Duy đặt ly cà phê xuống, cầm chiếc ô đặt sang một bên, bước nhanh ra ngoài.
Người luôn có những suy nghĩ kỳ quái.
Khi giẫm phải bẫy, sẽ luôn có ấn tượng sâu sắc về việc bị sập bẫy.
Hơn nữa, sẽ có thói quen quay trở lại nơi đã từng bị sập bẫy.
Vì vậy, khi Đỗ Duy trở về New York, hắn đã ngồi trong quán cà phê, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi sự xuất hiện của lũ Vidar.
Tuy nhiên, rõ ràng lũ Vidar lần này khôn hơn nhiều, không liều lĩnh như lần trước, chắc chuyện thiệt hại 20 giáo đồ đã khiến chúng đề cao cảnh giác.
Sau khi Đỗ Duy rời khỏi quán cà phê, hắn lái chiếc sedan Volkswagen mà mình thuê, đi theo đám người Vidar suốt một quãng đường.
Nhưng hắn không bám sát, tránh để ngăn đối phương phát hiện ra mình.
Hắn vừa lái xe, vừa nghĩ thầm: Những người của Giáo phái Vidar đã xuất hiện ở New York, vừa đến đã nhắm mục vào mình, đầu tiên là tại phòng khám.
Tuy nhiên, lũ điên này cũng biết rằng mình không có mặt ở New York.
Vì vậy, có khả năng chúng sẽ làm điều gì đó để buộc mình phải xuất hiện.
Đương nhiên, có thể cũng chỉ để trút giận trả thù.
Mình chỉ cần tìm ra điểm tập trung của chúng, trước khi chúng hành động, chơi chết chúng.
...
Khoảng hơn một giờ sau.
Chiếc xe do lũ Vidar lái vào một chung cư hẻo lánh.
Xung quanh là những dãy nhà hai tầng, phố xá đổ nát và không có nhiều tiện ích giải trí, chỉ lác đác vài cửa hàng và một siêu thị cỡ vừa.
Đỗ Duy đậu xe ở cổng của chung cư, không lái vào.
Trước tiên hắn phải xác định Giáo phái Vidar đã cử tới bao nhiêu người, bước lên trước họ.
Tìm được trạm bảo vệ trong chung cư.
Đỗ Duy gõ cửa sổ, nhân viên bảo vệ đang ngủ say bên trong bị hắn đánh thức.
Người bên kia tỏ ra rất khó chịu: "Thằng nhãi ranh, quấy rối giấc ngủ trưa của người khác ngủ là chuyện rất thô lỗ."
Nhưng ngay sau đó, một tờ tiền mặt đã xua tan sự khó chịu của đối phương, khiến thái độ của tên bảo vệ đột nhiên trở nên thân thiện: "Xin chào anh, em có thể giúp gì cho ông anh?"
Đỗ Duy nói: "Tôi muốn biết về sự tình hình xuất/nhập trong chung cư của bạn."
Nhân viên bảo vệ nghi ngờ hỏi: "Thưa anh, việc này liên quan đến quyền riêng tư của cư dân trong khu phố. Em không thể giúp được cho ông anh."
Đỗ Duy lấy ra một tờ tiền khác, nhẹ giọng nói: "Tôi không cần thông tin chính xác. Tôi chỉ cần biết gần đây có ai mới vào ở trong chung cư này không thôi."
Bảo vệ liếm môi: "OK, nể tình anh chơi đẹp."
Sau đó, gã lục tung phòng bảo vệ, lấy ra một quyển sổ, và lật nhanh các trang, đếm xong, gã đáp: "Quái lạ, sao 2 ngày nay lại có tới hơn 50 người mới chuyển đến. Lại toàn là phụ nữ."
Đỗ Duy nghe vậy, cảm thấy hơi thất vọng: "Sao lại ít như vậy..."