Chương 286: Cảm giác phối hợp

Trong phòng học A-012.

Đỗ Duy vô cảm đứng trước mặt của Joanna.

Các học sinh cũng đứng dậy, và nhìn chằm chằm vào Joanna như hắn.

Ngược lại, Joanna trông rất kinh hoàng, cơ thể ngả về phía sau thở dốc, như thể vừa bị vạch trần một bí mật trong lòng.

Tất cả học sinh đều là ác linh.

Nhưng không hiểu sao chúng lại duy trì hành vi lúc còn sống, trước khi bị kích thích thì chúng cũng chẳng khác gì những người bình thường.

Vào thời điểm này, vị giáo viên Đỗ Duy cùng các học sinh phối hợp “ăn ý”, tất cả ánh mắt đều hướng về Joanna.

"Vậy, Joanna, hãy trả lời câu hỏi của thày."

Giọng nói của Đỗ Duy bình tĩnh, không gấp gáp, giống như một nhát mổ chuẩn xác nhất, đâm thẳng vào trái tim.

Joanna ấp úng, run rẩy nói: "Thưa ... thưa thày ... em không giết bạn ấy, bạn ấy vừa mới biến mất..."

Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Nói dối là mặt nạ che giấu nội tâm của con người. Khi người ta nói dối, trong tiềm thức sẽ phân biệt được sai lầm của chính mình."

Vẻ mặt của những học sinh đó rất u ám.

"Cô ấy đã giết người..."

"Chúng ta nên giết cô ấy..."

"Để cô ấy chết đi..."

Người bình thường sẽ không đưa ra phán đoán ngay lập tức khi gặp những chuyện như vậy, trừ khi đó là tâm lý bầy đàn.

Nhưng trong lớp học này, hay trong trường học này, tất cả mọi người ngoại trừ Đỗ Duy đều là ác linh.

Logic tư duy của chúng vốn có vấn đề.

Vì vậy, lời nói dần trở nên cay độc.

Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, thậm chí Đỗ Duy còn nhận thấy rằng tất cả mọi người ngoại trừ Joanna đều đang dần phủ bị bóng đen bao phủ.

Ánh sáng trở nên hơi mờ.

Gần như là ...

Mặt khác, Joanna là người có cảm xúc ổn định nhất, cũng là ác linh có biểu hiện giống con người nhất.

So với cô ta, Đỗ Duy lại có vẻ khác thường.

Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

Đỗ Duy lại nói: "Joanna, em cứ giấu diếm cũng vô nghĩa, cho dù cái chết của bạn em thật sự không liên quan gì đến em, thì em cũng nên biết một số thông tin liên quan."

"Nên xin em hãy nói ra."

"Nhìn xem, các bạn học đều đang chờ em giải thích."

Đỗ Duy đứng giữa đám học sinh, ánh mắt sắc lạnh.

Điều này mang lại cho Joanna một cảm giác bị áp bức cực lớn.

Cô ta cảm thấy rằng giáo viên này và các bạn học khác là một nhóm, và nhóm này đang gây áp lực cho cô.

"Em... em không thể... em không biết... em không biết gì cả."

Giọng của Joanna mang theo một âm sắc đau khổ, cô ấy che mặt và bắt đầu khóc, quay đầu lại và lao về phía cửa lớp.

Nhưng Đỗ Duy không ngăn cản.

Hắn vô cảm nhìn theo bóng lưng của Joanna, đám học sinh đứng sau lưng hắn, hơi thở lạnh lẽo dần tràn ngập khắp phòng học.

Đột ngột...

Có người hỏi: "Thưa thầy, làm sao thầy biết cô bạn của Joanna đã chết?"

Có người nói: "Thưa thày, sao thày không bộc lộ cảm xúc gì cả? Chẳng lẽ là đang muốn che giấu cái gì?"

Có người nhỏ giọng thúc giục: "Thày nên nói cho chúng em biết bí mật của mình."

Mới học lập tức áp dụng.

Kỹ năng nhỏ mà Đỗ Duy vừa dạy cho đám ác linh học sinh này đều được chúng và áp dụng với hắn.

"Thưa thầy, Joanna thực sự đã giết bạn thân của mình sao?"

"Xin hãy trả lời chúng tôi, các học sinh đều đang chờ thày giải thích."

Các học sinh nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đỗ Duy, nhiệt độ trong toàn bộ phòng học đều giảm xuống rất nhiều.

Đối với chuyện này, Đỗ Duy chỉ cười khẩy, lấy từ trong túi ra khẩu súng kíp, chậm rãi nói: "Các học sinh của thày, thày sẽ hỏi các em một câu. Đoán xem trong khẩu súng này có đạn không?"

"Ai đoán được, thày sẽ thưởng em đó một phát đạn!"

Những học sinh đó lập tức cứng lại...

Không có ai trả lời.

Đỗ Duy mỉa mai nói: "Người nói nhiều nhất vừa rồi sao lại không nói nữa?"

Vừa nói, hắn vừa liếc mắt sang chỗ học sinh ở gần mình nhất.

Đây là một học sinh trung học với chiều cao 1,7m, người gầy và đôi mắt đen láy.

"Nào, bạn học này, em hãy trả lời câu hỏi của giáo viên, OK?"

Đỗ Duy đưa nòng súng qua, cười mỉa mai.

Những ác linh học sinh này, hắn không thèm để tâm đến chúng, điều hắn quan tâm là tồn tại trốn trong bóng tối có tiếp tục dối trá bản thân nữa hay không.

Từ lúc bắt đầu cuộc trò chuyện với Joanna, đến khi hắn lấy ra khẩu súng kíp, hắn vẫn chỉ đang thăm dò.

Đây là một ván cờ vô hình.

Đối phương muốn Đỗ Duy làm theo kịch bản, Đỗ Duy dựa theo tiến độ kịch bản, phá huỷ kịch bản, ép buộc đối phương phạm sai lầm.

Tất nhiên, đối thủ này ... Đỗ Duy nghi ngờ chính là Hoddy.

Vì vậy, hắn không hề sợ hãi, thậm chí có thể nói là ngạo mạn.

"Để tao xem mày muốn làm gì."

Đỗ Duy nói thầm những lời này, học sinh bị hắn chỉa súng vẫn rất lạnh lùng, hai mắt hốc hác, giống như một xác chết.

Dần dần, thi ban màu nâu xuất hiện trên khuôn mặt của học sinh này, những người khác cũng có một số thay đổi bất thường.

Đỗ Duy một tay cầm khẩu súng kíp, tay kia đút vào túi, xoa xoa lá Joker có thể ước nguyện.

Hắn biết mình đang làm gì.

Hiện trường mất kiểm soát ...

Sự tồn tại trốn trong bóng tối đến giờ vẫn chưa được lộ diện.

Cứ như nó không hề tồn tại.

Song cuộc khủng hoảng trong lớp học đã trở nên nghiêm trọng.

Từng học sinh nhìn chằm chằm Đỗ Duy, ác ý chậm rãi tập trung.

Chúng sắp bộc lộ gương mặt thật sự của mình.

Dường như vẫn chưa chạm đến điểm mấu chốt của tồn tại kia.

Đỗ Duy hít sâu một hơi, hỏi lại học sinh: "Nếu không muốn đoán, giáo viên sẽ trả lời giúp, nếu em không đáp, thày coi như em chịu thua."

Hắn không đợi người đáp, hắn bèn nói: "Thày đoán, trong súng có đạn."

Đỗ Duy nói xong, chuẩn bị bóp cò.

Nhưng đúng lúc này, học sinh đột nhiên lên tiếng: "Thưa thày, thày vừa nói gì ạ?"

Vừa nói xong, tất cả thi ban trên cơ thể nó biến mất, như thể chưa từng xuất hiện.

Những học sinh khác cũng vậy, tất cả đều tỏ vẻ bối rối, như thể họ không nhìn thấy Đỗ Duy đang cầm khẩu súng kíp, thay vào đó họ ngồi trở lại vị trí ban đầu.

Đỗ Duy nhìn chằm chằm đám ác linh học sinh này, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác cùng nghi hoặc.

Chuyện gì đang xảy ra, đám học sinh bỗng trở lại như cũ ...

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, hắn rõ ràng không thấy bất thường.

Nhưng điều chắc chắn là sự tồn tại trốn trong bóng tối hẳn đã có hành động ...

Một lúc sau, Đỗ Duy hít sâu một hơi, cất khẩu súng kíp đi, thản nhiên nói: "Không có chuyện gì, tiết học đến đây kết thúc, thày có việc phải làm, các em tự học đi."

Hắn sẽ đi tìm Joanna, trực giác cho hắn biết, trên người Joanna mười năm trước này, có một bí mật.

Khoét sâu vào manh mối là cô ta, sẽ dễ đột phá hơn là quấn lấy những ác linh học sinh này.

Rốt cuộc, sau mười năm, Joanna và bạn gái của cô ta trở thành ác linh, một người bị chính mình giết chết, người kia bị mình hãm hại ở Massas.