Ở tầng một.
Đỗ Duy gõ bàn cà phê, lưng dựa sô pha, ánh mắt đăm chiêu.
Bên cạnh hắn, Bernard đangvòng tay ôm lấy bé Reagan, cố xoa dịu cảm xúc sợ hãi của con gái.
Con ma tên Hoddy tự xưng biết hắn là Người Đuổi Quỷ. Tin tức này không đáng tin lắm, có thể nó đang gạt mình.
Nhưng……
Về cánh cửa ...
Điều này là một chút ý vị sâu xa.
Đúng là có một cánh cửa.
Hơn nữa đã là chuyện từ tuần trước, Đỗ Duy vẫn còn nhớ chuyện này.
Vẫn còn một lối đi đằng sau cánh cửa đó, trước khi cánh cửa được mở ra, những thứ quỷ quái chỉ như một thế giới cách xa.
Nhưng sau khi mở cửa, những con quỷ đó sẽ xông ra từ phía sau cánh cửa.
Chủ yếu nhất là, hắn đã từng ở trong hành lang hình người sau cánh cửa, qua khe hở, nhìn thấy một con mắt ...
Là của Hoddy sao?
Đỗ Duy suy nghĩ một hồi, không thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Vì Hoddy đã xuất hiện trước khi hắn bắt gặp cánh cửa, rất khó để giải thích điều này trên dòng thời gian.
Bởi vì nếu nó là thứ gì đó đằng sau cánh cửa, có nghĩa là cánh cửa đó đã mở ra, nên nó mới có thể xuất hiện. Nhưng nếu cánh cửa đã được mở, thì không nên chỉ có mình nó.
Suy nghĩ về điều này, Đỗ Duy hỏi: "Cái trò gọi hồn kia rốt cuộc là thứ gì, con có thể nói cho chú biết được không?"
Reagan ngẩng đầu nhìn Đỗ Duy, đôi mắt to đã đỏ hoe vì khóc, bé nức nở nói: “Chỉ … chỉ là vẽ một ngôi sao 5 cánh trên mặt đất, rồi chúng con mỗi người đứng một góc, để trống góc cuối cùng, sau đó Hoddy bèn xuất hiện."
Đỗ Duy nhận thấy rằng cô bé đang nói “chúng con”.
"Cho nên, 4 người bọn con đã chơi trò gọi hồn sao?"
Reagan gật đầu và nói: "Dạ, thưa chú."
Khi Bernard nghe thấy điều này, anh ta mở miệng, muốn nói lại thôi.
Dường như anh ta định nói gì đó, nhưng hơi ngập ngừng.
Đỗ Duy liếc anh ta một cái, lập tức hiểu được có thể chuyện này liên quan tới Reagan, nhẹ giọng nói: "Reagan, chú và cha của con có chuyện muốn nói. Con có thể ở một mình một lát được không?"
Reagan có chút sợ hãi: "Chú ơi, con có thể lên lầu tìm mẹ không."
Đỗ Duy sửng một chút, rồi nói: "Đương nhiên có thể."
Reagan ngay lập tức quay người lại, lau nước mắt rồi chạy lên lầu.
Và lúc này Bernard bất lực nói: "Mr. Đỗ Duy, trong trò chơi đó, ngoài Reagan còn có 3 đứa trẻ cùng chơi. Nhưng ngoài Reagan, tất cả những đứa trẻ còn lại đều biến mất ngay trong đêm."
Điều này……
Đỗ Duy mơ hồ có dự cảm khá tồi tệ: "Anh biết bao nhiêu về những đứa trẻ đó, hay đã từng tiếp xúc với gia đình của chúng chưa?"
Bernard tiếc nuối nói: "Không, bọn họ dường như đột ngột bốc hơi. Nếu không sau đó chúng tôi phát hiện ra video đó, chúng tôi vẫn hoàn toàn không biết gì cả."
"Từ 3 đứa nhỏ đó đến cha mẹ của chúng, chúng tôi đều hoàn toàn không rõ ràng."
"Ngay cả nơi họ sống cũng không rõ ràng."
Nghe điều này, Đỗ Duy không khỏi đau đầu.
Những gì xuất hiện kỳ lạ, cũng nhanh chóng biến mất.
Hình như có kẻ ở dự mưu từ trước.
Có kẻ đang tính toán điều gì đó trong bóng tối.
Vì vậy, Đỗ Duy thở dài và nói với Bernard: "Thế giới này thật ra là một nơi rất nguy hiểm, có những kẻ luôn có ý đồ xấu xa với sinh mệnh."
"Ngôi sao 5 cánh là một nghi lễ hiến tế."
"Nhưng chỉ có một người mới thật sự là tế phẩm."
"Ai đó đã cố gắng sử dụng con gái của bạn như một môi giới, để kết nối cô ấy với những thứ đằng sau cánh cửa."
"Đây là một nghi lễ... nhưng mang ác ý."
Âm thanh đột ngột dừng lại.
Đỗ Duy rất quen thuộc với loại nghi lễ này - chính là của giáo phái Vidar.
Chỉ Vidar mới thích làm kiểu này.
"Đám phụ nữ điên rồ đó..."
Đỗ Duy thầm chửi rủa.
Nhìn lên chiếc đồng hồ cổ treo tường, chẳng có chút phản ứng nào trong buổi trừ tà này, kể cả Annabelle.
Chuyện này cho thấy một điều, từ đầu đến cuối, sự xuất hiện của cái gọi là Hoddy có thể chỉ là một bản sao, hoặc một phần mở rộng của ý chí nào đó.
Ác linh có tên, lại có trí tuệ, chuyện này không giống chuyện đơn giản.
Có thể, gọi nó là ác linh cũng không chính xác.
Bernard ở bên không biết suy nghĩ của Đỗ Duy.
Anh thận trọng hỏi: "Mr. Đỗ Duy, gia đình của chúng tôi phải làm sao đây? Tiếp tục ở nhà của anh sao? Hay phải chờ giáo hội an bài."
Đỗ Duy quay đầu lại và nói: "Tôi đề nghị anh đến nhà thờ và ở lại vài ngày cho đến khi chuyện này kết thúc."
Trên thực tế, nhà của hắn là an toàn nhất.
Nhưng tiền đề là hắn phải ở nhà, nếu hắn không có mặt, thì rất có thể chuyện kinh khủng sẽ xảy ra...
Vả lại trẻ em rất hiếu động, nếu Annabelle được thả ra thì sẽ rất rắc rối.
Bernard gật đầu: "Ý anh là nhà thờ ở New York, đúng không?"
Đỗ Duy đáp: “Yes, còn nữa, sáng mai tôi sẽ đi cùng gia đình anh."
Vấn đề này phải được báo cáo với giáo hội.
Nói cách khác, hắn cần một số trợ giúp.
Cánh cửa đó phải được đóng lại ...
...
Vào thời điểm này, tại tổng bộ trong lòng đất của Giáo hội Twilight ở Thụy Sĩ.
Hannibal thất thần đứng trước cánh cửa nơi Ryan bị giam giữ, có 2 người ngăn cản gã.
Một người trong số họ là James, người còn lại là Hunter kỳ cựu của Twilight, mặc bộ đồng phục màu đen, ông ta trông rất già và có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng điều ẩn chứa bên dưới vẻ ngoài tàn tạ là sự lạnh lùng và hiểm độc không hề áp chế.
"Mr. Hannibal, James đã tiếp quản nơi này. Nếu cậu không còn việc gì, xin hãy trở về phòng."
Giọng của ông già rất tang thương, nhưng đầy mạnh mẽ.
Hannibal liếc qua đối phương, đảo qua trên người James một lúc, đột nhiên nở nụ cười: "Tôi chỉ quen với việc tiếp xúc với Ryan hàng ngày, xin hãy thứ lỗi cho sự đường đột của tôi."
Nói xong, gã xoay người rời đi, nụ cười trên mặt ngày càng đậm.
Sau khi nhìn Hannibal rời đi, ông lão vô cảm quay đầu lại, và nói với James: "Twilight không bao giờ keo kiệt, nhưng với điều kiện là cậu làm những gì nên làm."
James dùng cánh tay trái còn lại đập mạnh vào ngực: "Tôi sẽ."
Y biết rằng đây là một lời cảnh báo, đồng thời cũng là thăm dò.
Bản thân là một Hunter của giáo hội, vừa gia nhập Twilight và phụ trách một người cực kỳ quan trọng như Ryan, ý nghĩa của việc này rất thâm sâu.
Nếu là trước đây, James có thể không nhìn thấu được, nhưng từ khi trở thành Hunter, y luôn cảm thấy não bộ được khai mở, chỉ số IQ dường như cũng tăng hơn rất nhiều.
Tư duy rõ ràng, và thích suy nghĩ hơn.
Giống với người bạn mà y sẽ không bao giờ quên trong đời.
Nhưng bây giờ, dựa vào biến hoá trong suy nghĩ, James hiểu rất rõ phải có rất nhiều người đang nhìn y ở nơi mà y không thể nhìn thấy.
Chỉ cần chút sơ hở sẽ lộ chân tướng, và trở thành con tốt cho người khác.
Nghĩ đến đây, James hít sâu một hơi, gật đầu với ông lão, mở cửa bước vào.
Đằng sau cánh cửa, Ryan đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng bút màu viết mấy chữ xiên vẹo.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta ngẩng đầu lên và liếc nhìn James.
Sau đó, hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: "Chủ nhiệm... là chủ nhiệm sao?"
James sững người một lúc, rồi hỏi: "Chủ nhiệm gì?"
Ryan gãi gãi đầu, đứng dậy nhìn James một vòng, nhìn chằm chằm vào mắt của y, lẩm bẩm nói: "Hey, anh còn tưởng chú là chủ nhiệm, cho nên mới nhận lầm."
James không thể theo kịp mạch suy nghĩ của Ryan. Y suy nghĩ một lúc và nói: “Mr. Ryan, tôi sẽ chịu trách nhiệm tiếp xúc với anh sau này. Có thể anh không biết rằng tôi cũng đã từng đến Bệnh viện Tâm thần Hill, chính là cái bệnh viện mà anh từng ở, chẳng qua chúng ta chưa từng gặp nhau."
Ryan giễu cợt: "Bớt lôi kéo anh cmn đi. Lũ bệnh bựa Twilight không biết đã nói bao nhiêu câu tương tự thế này với anh. Chú cho rằng có thể nói dối anh sao?"
"Anh nói cho chú biết, bệnh tình của chú rất nghiêm trọng, chú có biết không?"
Khuôn mặt của James tối sầm lại: "Tôi thực sự đã đến Bệnh viện Tâm thần Hill."
Ryan rất khó hiểu, với tư cách là một "bác sỹ" tâm thần, anh có thể dễ dàng biết được những gì đối phương nói có phải là sự thật hay không.
Suy nghĩ về điều này, Ryan chợt hiểu ra, chỉ tay về phía James và nói: "Tôi hiểu rồi, một bác sỹ nổi tiếng như anh ngày nào cũng tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân. Chắc anh là bệnh nhân chuyển từ bệnh viện khác đến Bệnh viện Tâm thần Hill của chúng tôi."
"Đừng lo lắng, bệnh nhân James, anh sẽ kê đơn cho chú ngay bây giờ."