Chương 238: Mình đã từng hãm hại bao nhiêu ác linh?

10 giờ sáng.

Đỗ Duy cùng những Người Đuổi Quỷ khác, lái thẳng đến bệnh viện. Tìm ra phòng của Slivika, sau khi mở cửa, hắn thấy một bác sỹ đang khám bệnh, còn Giám mục Jon đứng ở bên cạnh. Nhìn thấy Đỗ Duy và những người khác đến, y lập tức làm động tác suỵt. Đám người Đỗ Duy đứng ở cửa, tiện tay đóng cửa lại.

Phải mất một thời gian, cửa phòng lại được mở ra. Bác sỹ đeo khẩu trang liếc nhìn Đỗ Duy và những người khác, đặc biệt là dừng lại ở trên người Đỗ Duy một lúc.

"Này anh, hình như có điều gì đó không ổn với trạng thái tinh thần của anh."

Bảng tên trên ngực nói rằng người này là bác sỹ tâm lý.

Rõ ràng, người này là một bác sỹ tâm lý.

Sự khác biệt giữa bác sỹ tâm lý và nhà tâm lý học là bác sỹ tâm thần chủ yếu tiếp xúc với bệnh nhân có vấn đề tâm thần nghiêm trọng, trong khi nhà tâm lý học tiếp xúc với bệnh nhân ít nghiêm trọng hơn.

Có thể được xem như một sự chồng chéo.

Đỗ Duy nhướng mày khi nghe được lời này của bác sỹ tâm lý: "Gần đây tôi không được nghỉ ngơi tốt, tinh thần luôn căng thẳng, đương nhiên tâm lý bất ổn."

Vị bác sỹ nhún vai, quay đầu lại và nói với Giám mục Jon đang đóng cửa: "Tình trạng của ông Slivika cơ bản là vậy. Tôi không thể chắc chắn khi nào ông ấy sẽ tỉnh lại. Đề nghị là đi chụp CT, rối loạn tâm thần cũng có thể do các vấn đề trong hệ thần kinh."

Sắc mặt của Jon có chút ảm đạm: "Tôi hiểu, đã làm phiền bác sỹ rồi."

"Cha không cần khách sáo, dù sao tôi cũng là bác sỹ, Cha đã trả tiền rồi, cái gì cũng dễ nói."

Nói xong, bác sỹ tâm lý quay người rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại liếc nhìn Đỗ Duy. Không biết tại sao, gã luôn cảm thấy khí chất của người đàn ông này khiến người ta sợ hãi... Nhưng lại cũng rất an toàn.

Giống như những gì được mô tả trong sách giáo khoa, bác sỹ tâm thần và nhà tâm lý học luôn được bao phủ bởi một lớp ngụy trang, vô cùng lý trí và tự chủ.

Sau khi bác sỹ rời đi, Jon ra hiệu với những Người Đuổi Quỷ khác, sau đó nói với Đỗ Duy: "Chúng ta đi qua đó rồi nói."

Nói xong, y bước vào hành lang.

Đỗ Duy đứng ở bên cạnh, hai người đi song song nhau.

"Giờ Slivika có thể trở thành người thực vật. Tôi không biết phải giải thích thế nào với vợ và các con của ông ấy..."

Giọng Jon hơi trầm xuống, lời nói của y cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi và chán nản.

Đỗ Duy suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Thật ra giờ chưa cần thông báo cho bọn họ, đợi đến khi phát hiện nguyên nhân bệnh rồi hãy xem xét sau, có lẽ sẽ có chuyển biến."

"Hy vọng là vậy ……"

Jon lắc đầu, giọng trầm nói: "Được rồi, chúng ta hãy nói về lối đi đó. Chuyện gì đã xảy ra với cậu ở trong đó?"

Đỗ Duy ậm ừ, bình tĩnh nói: "Lối đi đó có năng lực bóp méo tinh thần của người khác, càng đi vào càng dễ bị bóp méo. Ở đầu lối đi mơ hồ có một nét mặt người, nó ảnh hưởng Slivika, tạo ra một màn sương mù màu xám bao phủ lấy ông ta."

"Khá giống với bị ác linh ám, rồi sau đó Slivika tấn công tôi, vì vậy tôi đã bắn một phát súng."

Jon suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn ổn, tại sao lại thế?"

Đỗ Duy giải thích: "Khi ác linh hoá, tôi sẽ không có những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, và luôn giữ được lý trí và bình tĩnh, vì vậy những thứ đó không có hiệu quả đối với tôi."

Jon đột nhiên nói: "Tôi cũng biết sơ sơ về Hunter, vậy đây có phải là lợi thế của cậu để chống lại ác linh? Sẽ thật tuyệt nếu mọi Người Đuổi Quỷ đều có khả năng này."

Đỗ Duy thờ ơ nói: "Đó không phải là một chuyện tốt gì, ngoài ra gương mặt người mơ hồ kia dường như ảnh hưởng đến suy nghĩ của mọi người. Bởi vì lúc đó Slivika nói với tôi rằng ông ấy đã nhìn thấy Chủ Nhân, nhưng theo những gì hắn mô tả, lại giống hệt như Mary Shaw."

Jon nheo mắt: "Thật đáng sợ..."

Đỗ Duy ừ một tiếng: "Đúng vậy, phía trong cùng của đường hầm có một khe hở. Qua khe hở đó, tôi nhìn thấy một ngôi trường đầy rẫy ác linh."

"Tuy nhiên, những ác linh đó không thể nhìn thấy Slivika và tôi. Sau khi phân tích, tôi có thể xác định rằng lý do có liên quan đến cánh cửa."

Nghe điều này, Jon suy tư, nhớ lại những quy luật giết chóc của ác linh được lưu truyền trong giáo hội.

Vì vậy, y đã đưa ra một nhận định: "Bởi vì cánh cửa chưa được mở ra, ác linh và thực tại không thể giao tiếp."

Đỗ Duy đáp: "Có khả năng này, nhưng tôi nghi ngờ rằng những ác linh đó đã tồn tại mười năm trước, bao gồm cả trường học. Một khi cánh cửa được mở ra, chúng sẽ đi ra khỏi lối đi, vì vậy tôi đã chặn kín toàn bộ tầng hầm."

"Nhưng cánh cửa từng bị khóa. Rõ ràng là có người biết về chuyện này. Giáo hội cần phải kiểm tra thật kỹ."

Jon đồng ý và nói: "Đúng là phải kiểm tra, nhưng may mắn là cậu đã phong tỏa tầng hầm, nếu không, một khi có người mở cửa, tôi không thể tưởng tượng được sau khi những ác linh chui ra sẽ xảy ra chuyện khủng khiếp như thế nào. Một trường học đầy rẫy... e rằng sẽ có cả vạn người chết..."

Khi nói đến điều này, giọng điệu của Jon rất bất lực.

Y biết rõ ràng rằng một khi chuyện này xảy ra, giáo hội sẽ phải cử Hunter đi giải quyết, và tất cả Hunter sẽ được cử đi.

Hunter của giáo hội về cơ bản đã đạt tới điểm cực hạn, cũng không khác mấy so với ác linh. Nói cách khác, điều đó có thể làm cho mọi thứ tồi tệ hơn.

Nghe lời này, Đỗ Duy cũng có chút phiền muộn, tuy rằng cánh cửa và tầng hầm đều đã bị mình niêm phong, nhưng trên thực tế, ác linh có liên hệ với thực tại.

Bởi vì có một chiếc xe buýt kỳ lạ.

Trường học là một trong những điểm dừng của nó, những ác linh có thể đi xe buýt, mặc dù chúng phải quay trở lại. Nhưng đôi khi, có người bình thường lên xe.

Lần đầu tiên hắn lên xe, một người da đen mất đi ý thức, bước từng bước vào ngôi trường bị mưa lớn che khuất, chỉ còn lại có đường nét mơ hồ...

Bên cạnh đó, có 9 ác linh học sinh đã từng bị mình hãm hại ở Massas ...

Đỗ Duy càng nghĩ, càng thấy không ổn.

Dường như từ trước tới giờ, càng ngày càng có nhiều ác linh có oán thù với hắn, tuy rằng đã diệt rất nhiều con, nhưng ác linh vẫn đầy rẫy.

Cũng giống như vay một món nợ, mặc dù bạn có thể trả nợ, nhưng bạn càng vay nhiều hơn.

"Tôi không thể nhớ mình đã hãm hại bao nhiêu ác linh ..."

Câu này là những gì Đỗ Duy nói trong lòng.

Sau khi trở về New York, hắn dự định sẽ ghi lại những ác linh mà mình đã gặp phải, để nhắc nhở bản thân rằng có những mối nguy hiểm tiềm ẩntàng

Vào thời điểm này, Jon đột nhiên nói: "Nhân tiện, anh Đỗ Duy, Slivika sẽ ở bệnh viện điều trị một thời gian. Giáo hội sẽ cử người đặc biệt tới để chăm sóc ông ấy. Buổi chiều chúng ta sẽ bay đến trụ sở của giáo hội."

Vẻ khó hiểu lóe lên dưới mắt của Đỗ Duy: "Tôi rất mong chờ."

Jon lắc đầu: "Có thể sẽ có chút rắc rối, nhưng bên giáo hội có người rất coi trọng cậu, nhân tiện ... Cha Tony cũng biết rằng cậu đã trở thành một Hunter ..."

Nói về điều này, biểu hiện của Jon hơi kỳ lạ: "Hơn nữa ông ta còn cầu xin bà Senna giúp đỡ cậu, cùng với việc giáo hội luôn đánh giá rất tốt về cậu và bạn gái của cậu, đó thực sự là một mối quan hệ cá nhân đáng ghen tị. ... "

Đỗ Duy cau mày, lập tức lấy smartphone ra.

Hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề. Hôm nay hắn chưa gọi cho Alexis để báo cáo về sự an toàn của mình...