Chương 220: Tự giết chính mình

Lỗ mắt mèo là một thứ rất thú vị. Nó kết nối trong và ngoài cửa, như một không gian ràng buộc hai thứ.

Căn phòng rất tối.

Đỗ Duy đứng sau cánh cửa, không chút cảm xúc nhìn vào mắt mèo. Dù trời đã tối nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, có thứ gì đó đang đứng ngoài cửa.

Đúng lúc đó, một con mắt dán sát lỗ mắt mèo, nhìn vào phòng.

Hắn có thể chắc chắn rằng chủ nhân của đôi mắt đó chắc chắn đã nhìn thấy mình.

Trong trạng thái Quỷ Nhãn, không có dị thường nào ngoài cửa.

Đó là người hay quỷ?

Không có vị khách nào khác trong khách sạn ngoài hắn, nhưng nếu nói về con người, thì chỉ có bà Mary Shaw.

Đỗ Duy suy nghĩ một chút, chậm rãi mở túi áo gió ra, chậm rãi bỏ con dao sắc bén vào trong, toàn bộ quá trình đều cực kỳ cẩn thận, không tạo ra âm thanh gì.

Tuy nhiên, ngoài cánh cửa lại vang lên một tiếng cạch ...

Có vẻ như kẻ ở ngoài cửa đang cố xoay nắm cửa để đi vào.

Nhưng không có chìa khóa thì người bên ngoài không thể mở cửa ra vào.

Trong bóng tối, Đỗ Duy bỗng nhiên nhếch môi cười, nhưng không có ánh sáng chiếu rọi, không ai có thể nhìn thấy.

Hắn hiếm khi cười ...

Ngay sau đó, Đỗ Duy đặt tay lên nắm cửa, dùng tay kia lấy ra khẩu súng lục, mở chốt an toàn.

Rẹt ...

Cửa mở.

Chỉ trong nháy mắt, con ngươi của Đỗ Duy đột nhiên co rút lại, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Ở ngoài, kẻ kia mặc áo gió, gương mặt lạnh lùng trên tay cầm một con dao sắc bén, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái, kinh ngạc khôn tả.

"Mày là ai?"

Kẻ đang đứng nói ở bên ngoài, chính là hắn.

Ngay cả trong bóng tối, ở khoảng cách gần như vậy, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy kẻ đó.

Trong ngoài cửa, như một tấm gương, 2 Đỗ Duy xuất hiện.

Mà chiếc ô đen, con dao sắc bén trong tay đối phương giống như thứ mấy phút trước Đỗ Duy từng cầm.

"Mày nghĩ sao?"

Đứng bên trong cửa, Đỗ Duy nở một nụ cười lạnh lùng, vừa nói vừa trực tiếp bóp cò không chút do dự.

Bùm ...

Một tiếng súng vang lên.

Ánh lửa lóe lên khiến hành lang trong chốc lát trở nên sáng rực.

Ngay sau đó, Đỗ Duy ngửi thấy một mùi máu tanh.

Đứng ngoài cửa, hắn bị bắn ngay tim, rơi thẳng xuống vũng máu, viên đạn lao thẳng vào bức tường đối diện khiến một lượng lớn máu văng ra.

Sau đó, Đỗ Duy bước ra khỏi phòng, giẫm lên đầu của mình đang nằm trên vũng máu, ánh mắt lạnh lùng.

Hắn cảm thấy khá vi diệu, tự tay bắn chết mình, thật là vô lý kỳ quái. Toàn bộ sự việc đầy vô lý.

Kết hợp với cảnh tượng chết chóc vừa nhìn thấy, nụ cười trên khoé môi của Đỗ Duy càng trở nên mỉa mai.

Quỷ Nhãn của hắn, bởi vì đồng hồ cổ, có thể nhìn thấy cảnh chết của chính mình, nhưng đôi khi có thể nhìn thấy của cả người khác.

Trên mặt đất, xác chết vẫn vẫn bất động. Xung quanh im tĩnh kinh người.

Một số thay đổi khủng khiếp dường như đã bắt đầu diễn ra trong bóng tối, cảm giác ức chế phi lý dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Ánh mắt là vô hình, nhưng khi ai đó nhìn chằm chằm vào bạn, bản năng sẽ tự đưa ra cảnh báo.

Lúc này, Đỗ Duy cảm thấy trong bóng tối có rất nhiều ánh mắt chết chóc đang đổ dồn về phía mình.

Nhưng sau khi lần theo dấu vết, lại không thấy gì cả.

Ngay cả trạng thái Quỷ Nhãn cũng vậy.

Đây là khả năng trực quan tốt nhất để đối đầu với ác linh, đối diện với sự kiện ác linh ở thành phố Yard, nó dường như đã mất đi năng lực ban đầu.

Đỗ Duy suy nghĩ một chút, cũng không quan tâm đến những cảnh tượng đó, mà cúi đầu, yên lặng nhìn cái xác trên mặt đất.

Hắn đang đếm thời gian.

1 phút, 2 phút, 3 phút ...

Thời gian trôi qua từng chút một.

Xác chết trên mặt đất bắt đầu nhanh chóng phân hủy, như thể thời gian đang trôi rất nhanh trên "cái xác" của Đỗ Duy.

Thấy vậy, Đỗ Duy không khỏi lắc đầu, lạnh nhạt nói: “5 phút trước mình nhìn vào trong căn phòng bên trái, nhưng không thấy gì cả. Mà một khác đến trước cửa đã bị mình bắn chết, hình như có sự rối loạn về thời gian và không gian.”

"Nhưng những gì tai mắt nghe được đều là lừa dối."

Đỗ Duy dùng lực giẫm lên đầu của cái xác, bèn phát ra một tiếng nổ, như thể vừa giẫm lên một quả dưa hấu.

Nhưng điều kỳ lạ là bên trong nó trống rỗng, không có bất kỳ vật gì xịt ra.

Làn da dần thối rửa, chảy ra rất nhiều chất lỏng hôi thối trên mặt đất, nhanh chóng trở thành một bộ xương khô.

"Chỉ là đồ giả, nhưng thứ này dường như đang bắt chước mình?"

"Hoặc có thể ác linh đã tạo ra một mình khác?"

Đỗ Duy lạnh nhạt nói, quay đầu bước tới cánh cửa bên trái.

Trước đây hắn không vào, nhưng giờ hắn sẽ vào để xem chuyện trong đó có thứ gì.

Rất có thể, trong đó có một "mình" khác.

Lúc này hẳn bỗng có một ý tưởng mơ hồ.

Đó là, khi sự bất thường lần đầu tiên xuất hiện, trong 2 căn phòng trái phải, có thứ gì đó đang bắt chước mình, đồng thời xuất hiện với hình dáng của mình.

Mặc dù hiện giờ Đỗ Duy không rõ, tại sao ác linh lại chơi trò này với mình, thay vì trực tiếp giết hắn, nhưng hắn không có ý định chơi tiếp trò này.

Nghĩ như vậy, Đỗ Duy nín thở nhìn cánh cửa bằng ánh mắt lạnh lùng.

Trong bóng tối, hắn vẫn bất động, giống như một kẻ giết người ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ chờ mục tiêu xuất hiện.

Sau một lúc, lại vang lên tiếng mở cửa.

Nhưng Đỗ Duy đã chĩa khẩu súng lục vào lỗ mắt mèo, nổ một phát không chút do dự.

Bùm ...

Tiếng súng vang lên.

Đỗ Duy đá tung cánh cửa ra, ngay sau đó ngọn đèn trong phòng cũng sáng lên.

Hắn lập tức nhìn thấy một người khác ăn mặc giống hệt mình ngã xuống đất, trên đầu xuất hiện một lỗ đạn, máu đục ngầu chảy khắp sàn nhà.

"Thật nực cười, tính cảnh giác của tao không thấp như vậy."

Ánh mắt của Đỗ Duy càng lúc càng lạnh, hắn dứt khoát quay đầu trở về phòng, không hề nhìn cái xác nằm trên mặt đất nữa.

Sau khi hắn rời đi, trong phòng, đèn bên cạnh đột nhiên vụt tắt. Một khuôn mặt đầy nếp nhăn lướt qua, trông giống hệt chủ nhân của khách sạn, bà Mary Shaw.

Đồng thời, bên ngoài khách sạn sấm chớp không ngừng nổ vang, giăng ra dày đặc như mạng nhện, khiến bầu trời u ám trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt.

Những âm thanh ma sát bị tiếng mưa ngăn chặn, tiếng bước chân vang lên khắp khách sạn, cũng như trong từng căn phòng.

Có cả tiếng mở cửa cót két.

Một người đàn ông mặc áo gió, cầm một con dao sắc bén bước ra khỏi phòng.

Nhưng điều đáng sợ là ngũ quan khuôn mặt của hắn hoặc nó trông rất mơ hồ, không hoàn toàn đọng thành hình.

Có thể nhìn thấy dáng người, cùng quần áo, khá giống với Đỗ Duy. Kể từ khi nó xuất hiện, các cửa phòng khác lần lượt được mở ra.

Tại thời điểm này, Đỗ Duy không vội đeo ba lô lên lưng, cởi bỏ quả bóng bay lớn màu đỏ ở đầu giường, rồi buộc vào cổ tay.

Đột nhiên, cơ thể của hắn cứng người, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông mặc áo khoác gió, với nét mặt được vẽ mơ hồ đứng ở cửa, tay cầm một con dao sắc bén.

Nó giống như một con rối có tỷ lệ mô phỏng 1-1.