Ở trong nhà.
Đỗ Duy nhặt lại lá bài Joker nằm trên mặt đất.
Hắn nhìn “mình” đang mặc một bộ tuxedo trên lá bài, bên cạnh là chân của hắn, con sói ẩn mình trong bóng tối đã mở cái miệng to như chậu máu, bất cứ lúc nào cũng có thể táp “mình” một phát.
"Có vẻ như, lần tiếp theo sử dụng lá bài Joker này để đánh bạc bạc, tà linh sẽ tấn công mình."
Tuy giọng nói đều đều, nhưng lộ vẻ mệt mỏi khó tả.
Lá Joker đầu tiên rất hữu ích, mỗi lần sử dụng nó.
Nhưng với tần suất sử dụng ngày càng nhiều, tai hoạ ngầm của nó đã âm thầm xuất hiện.
Đỗ Duy có 2 lá bài Joker.
Mỗi cái đều có một phần của tà linh.
Cái này, đại diện cho trò chơi cờ bạc, đã đạt đến điểm quan trọng.
Nói cách khác.
Chỉ cần Đỗ Duy sử dụng một lần nữa, tà linh sẽ bắt đầu nuốt chửng hắn, xuất hiện tình huống như Cha Tony đã từng nói.
Đó là - trở thành một phần của tà linh.
Lặng lẽ nhét lá Joker vào ví.
Đỗ Duy dọn dẹp phòng, nhưng không quan tâm đến những mảnh vỡ của quả bóng bay rơi vãi trên mặt đất.
Quả bóng màu đỏ dường như là môi giới của Pennywise.
Dù đã đánh bạc xong, lúc nó định lấy chiếc đồng hồ cổ thì lại bị nổ tung, nhưng vẫn chưa chết hẳn.
Những thứ như ác linh là hoàn toàn duy tâm.
Chỉ cần quả bóng bay hồi phục như lúc ban đầu, nó vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.
Nhưng hiện giờ nó quá yếu, cho dù có hồi phục như cũ, vẫn không đủ năng lực rời khỏi căn nhà này.
Đỗ Duy sẽ không sợ nó, nên nó không thể có được nguồn năng lực cần thiết, để trở nên mạnh mẽ hơn.
Cái này rất khó giải quyết.
Trước kia, Đỗ Duy bị ác linh bao vây, rơi vào hoàn cảnh vô cùng khó hiểu, nếu bất cẩn sẽ chết không có chỗ chôn.
Nhưng giờ đây, lại thành ra Pennywise bị Đỗ Duy nhắm đến, rơi vào tình thế không có lối thoát.
...
10 phút sau.
Đỗ Duy dọn dẹp nhà cửa.
Lúc này, quả bóng màu đỏ cũng trở lại như cũ, nhưng giống như đã bị thu nhỏ lại, nhỏ hơn hẳn trước kia.
Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, Đỗ Duy khó có thể cảm nhận được sự khác thường, như thể quả thực đây chỉ là một quả bóng bay màu đỏ bình thường.
"Giữ nó ở nhà trước ... có lẽ nó có thể phát huy vai trò của mình trong tương lai."
Đỗ Duy nói xong cầm lấy quả bóng bay màu đỏ đi lên gác xép của mình.
...
Mà lúc này.
Tại Sở Cảnh sát New York.
Sĩ quan Tom nhận được cuộc gọi từ cảnh sát ở Dray Town.
Anh ta khó chịu chửi thề: "F*ck! Tôi đã bảo bác sĩ Đỗ Duy là người bạn tốt nhất của cảnh sát New York chúng tôi. Sẽ có nhân viên chuyên trách đưa ra phản hồi về những việc xảy ra ở Dray Town. Đừng làm phiền tôi nữa, OK?"
Đầu bên kia điện thoại, cảnh sát Dray Town bất đắc dĩ nói: "Nhưng 3 học sinh rất hoảng sợ, phụ huynh nhất quyết yêu cầu chúng tôi phải đưa ra lời giải thích.”
Tom lạnh lùng nói: "Giải thích? Giải thích cái quái gì? Bọn họ có bằng chứng trực tiếp chứng minh chuyện này có liên quan đến bác sĩ Đỗ Duy không? Đúng là cố tình gây sự!"
Bên kia hỏi: "Làm cách nào để xoa dịu họ?"
Tom khinh thường nói: "Chuyện này cậu còn cần tôi dạy sao? Hay cậu cho rằng mình không thích hợp làm nghề này? Nếu là như vậy, tôi đề nghị cậu hãy từ chức ngay lập tức, cám ơn!"
Nói xong anh ta cúp máy.
Tại thời điểm này.
Một trong những thuộc hạ của anh ta gõ cửa.
Cốc cốc cốc ...
Tom nói mà không nhìn lại: "Mời vào."
Thuộc hạ mở cửa vội vàng nói: "Thưa sếp, cảnh sát ở Essegrin đã tìm thấy một số thông tin đặc biệt. Em nghĩ sếp nên kiểm tra."
Nghe điều này, Tom ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt nghiêm túc.
Vấn đề của giáo hội Vidar không chỉ do giáo hội xử lý.
Phía chính phủ đã xác định đây là một vụ án nguy hiểm, được giải quyết bởi cảnh sát ở Essegrin và New York, vì vậy dữ liệu và thông tin của cả hai bên đều được chia sẻ.
Tom lấy tài liệu từ cấp dưới của mình.
Vừa mở ra xem, bèn nhìn thấy ngay tiêu đề: Sự cố hoả hoạn năm 1994, ở Bệnh viện Phụ sản Maria ở Essegrin.
Ngay lập tức, Tom cau mày, bắt đầu xem kỹ.
Thuộc hạ của anh ta ở bên cạnh giải thích: "Đầu tiên, cảnh sát ở Essegrin đã dựa trên ngày sinh của Joanna, để tra ra số người sinh ra trong cùng năm đó. Nhưng phát hiện ra rằng trong năm đó, tại bệnh viện địa phương Maria đã xảy ra một vụ hỏa hoạn, khiến nhiều nhân viên y tế, và sản phụ tử vong trong trận hỏa hoạn năm đó."
Tom xem hồ sơ, bất mãn nói: "Tại sao chuyện quan trọng như vậy, đến giờ tôi mới biết, bọn khốn kiếp ở Essegrin ăn cứt để lớn hay sao?"
Thuộc hạ giải thích: "Thưa sếp ... loại chuyện này tính chất tương đối tồi tệ nên bị ép xuống, ừm ... chắc sếp nên hiểu."
Tom khịt mũi, vô cùng không hài lòng, anh trầm mặt hỏi: "Vì vậy, họ nghi ngờ vụ hỏa hoạn này là cố ý. Joanna là đứa bé được cho là đã bị thiêu trụi trong đám cháy?"
Thuộc hạ trả lời: "Bọn họ quả thật nghi ngờ như vậy, nhưng hiện giờ chúng ta cũng chỉ có thể tìm được mẫu AND của Joanna, giờ cũng chỉ là nghi ngờ."
So sánh ADN là cách tốt nhất để xác định thân phận của một người.
Nhưng các em bé sơ sinh hiếm khi thực hiện lưu giữ ADN, hơn nữa năm đó công nghệ này chưa phổ biến.
Tom nói không chút do dự: "Hãy để họ liên lạc với những người mất con năm đó. Có thể thử lấy mẫu ADN của Joanna để điều tra về ba mẹ thật của cô ấy."
"Ngoài ra, lập danh sách tất cả những đứa trẻ sơ sinh đã chết trong đám cháy, và điều tra thông tin về trẻ được sinh ra ở Essegrin và New York trong cùng năm, để xem có lũ mất trí giáo phái Vidar đã hại bao nhiêu người vô tội giống như Joanna. "
Thuộc hạ lập tức đáp: "Rõ! Em sẽ đi làm ngay."
Vừa nói, cấp dưới lại chần chừ, nhìn vẻ mặt phờ phạc của sếp, cắn răng nói:
"Sếp, mấy ngày nay trung bình anh chỉ ngủ 3 tiếng mỗi ngày, nếu tiếp tục như vậy, anh sẽ không chịu nổi..."
Tom xua tay nói, chỉ vào quầng thâm mắt khinh thường nói: "Chính vì vậy cậu chỉ có thể làm cấp dưới, còn anh là sếp."
Trước khi quen Đỗ Duy, trong khoảng thời gian thường xuyên đến khu đèn đỏ, từ đầu giờ làm đến ngày hôm sau cơ bản vẫn đi làm như bình thường.
Anh vẫn hay chỉ ngủ 2-3 giờ một ngày, và nó không ảnh hưởng gì đến Tom.
Anh ta vẫn tràn đầy năng lượng.
...
Hơn 2 giờ chiều.
Khu dân cư Furman.
Cầm hộp giữ ấm trên tay, Đỗ Duy lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa nhà Alexis.
Vì mối quan hệ đã được xác định hoàn toàn vào ngày hôm qua.
Alexis đưa cho anh ta chiếc chìa khóa dự phòng của ngôi nhà.
Điều này thể hiện sự tin tưởng.
Vừa vào cửa.
Hắn đã thấy Alexis đang nằm trên ghế sofa, duyệt một số trang web bằng laptop.
Nhìn thấy Đỗ Duy đi vào, Alexis quay đầu lười biếng nói: "Sao giờ anh yêu mới tới? Nếu em không gọi điện thoại giục anh, chắc phải rất lâu nữa anh mới chịu tới."
Đỗ Duy vội vàng xin lỗi: “Sáng nay anh đi giải quyết một số việc nên tới chậm, đừng giận anh nha.”
Alexis cong môi, chú ý tới Đỗ Duy đang xách hộp cách nhiệt, ngạc nhiên hỏi: "Anh mang gì cho em vậy?"
"Anh nghĩ chắc em chưa ăn gì, nên nhân tiện làm cho anh một phần."
Đỗ Duy vừa nói, vừa đi đến ngồi xuống bên cô.
Đôi mắt đẹp của Alexis sáng lên, nhưng cô vẫn hứ một tiếng dỗi: "Nếu anh yêu bỏ cái từ “nhân tiện” này đi, em sẽ hạnh phúc hơn đó."
Vừa nói cô vừa tựa vào vai của Đỗ Duy, dịu dàng hôn lên môi anh.