Chương 128: Anh nói thật

Khi Đỗ Duy nhìn thấy Alexis, biểu cảm trên mặt của hắn trở nên cực kỳ đặc sắc.

Hắn không thể ngờ rằng, mình có thể gặp Alexis theo cách bất ngờ này tại Nhà máy rượu Goliath.

Victor ở bên lộ vẻ cổ quái. Cô nhận thấy rằng Alexis đã sử dụng một từ "honey" khi nói chuyện với Đỗ Duy.

Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô hiểu rằng đối phương đang ghen.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Mặc dù Alexis sống một mình ở New York, và bố mẹ cô ấy không ở thành phố này, nhưng gia đình cô ấy là tài phiệt hàng đầu.

Nói một cách đơn giản, nếu không phải cả hai quen nhau, và hai bên gia đình đã hợp tác thì Victor sẽ không thể mời được Alexis.

Địa vị xã hội của hai người, hoàn toàn khác nhau.

Vì vậy, sau khi Alexis bước lên, Victor lập tức giải thích: "Alexis, đừng hiểu lầm. Anh Đỗ Duy ở đây để giúp chị giải quyết một số rắc rối. Anh ấy không biết em cũng sẽ đến bữa tiệc."

"Vậy sao?"

Alexis liếc nhìn Đỗ Duy, sau đó không nhìn hắn nữa, cười với Victor: "Em có chuyện muốn nói với anh ấy..."

Victor hiểu, cô nhìn Đỗ Duy và nói: "Vậy thì ... em có nên thông báo hủy bỏ bữa tiệc trước không?"

Nghe vậy, ánh mắt của Đỗ Duy lướt qua 2 người phụ nữ, hắn nhẹ giọng nói: "Đương nhiên có thể, nhưng xin hãy nhớ, chỉ là thông báo hủy tiệc thôi. Đừng nói thêm những chuyện còn lại."

"Em biết."

Victor nói xong đi thẳng xuống lầu.

Alexis quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Đỗ Duy, cắn môi, im lặng.

Cô ghét Đỗ Duy không nói lời nào.

Cứ như ngó lơ cô ấy, thậm chí xem thường cảm xúc của cô.

Giống như là, mình không hề có trong kế hoạch tương lai của người đàn ông này.

Alexis không phải là loại phụ nữ có thể bị tình yêu làm cho lóa mắt.

Mặc dù cô ấy đã yêu Đỗ Duy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy là một kẻ ngốc.

Cho dù là chuẩn bị quà cho Đỗ Duy, hay lần cùng đi xem phim, trời chưa sáng cô đã đến trước cửa nhà Đỗ Duy để chờ.

Và bộ vest hôm qua ... cần phải được chuẩn bị từ sớm, tức là người tỉ mỉ.

Chỉ cần người đó chú ý, sẽ dễ dàng tìm ra chi tiết và phát hiện ra một số điểm bất thường trong lời nói của đối phương.

Lời giải thích ngày hôm qua mà Đỗ Duy dành cho cô, không thể xua tan những nghi ngờ và lo lắng của cô.

Và cảnh tượng hiện giờ, càng khiến Alexis tủi thân hơn.

Sau đó, cô hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trước ngực, nói với Đỗ Duy: "Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện."

Đỗ Duy cau mày hỏi: "Em muốn nói cái gì?"

Alexis khó chịu nói: "Nói về chúng ta, nói về tất cả những gì anh giấu giếm em. Em đột nhiên cảm thấy anh rất xa lạ, giống như người đi ngang qua đời em, điều này khiến em rất không vui. Anh Đỗ Duy, anh không thể đối xử với một người phụ nữ thích anh theo cách này, điều đó khiến em cảm thấy rất thất vọng."

Giọng điệu của rõ ràng là đau khổ, và không vui.

Nghe đến đây, Đỗ Duy rất đau đầu, nếu quan hệ giữa hai người chỉ là bác sĩ - bệnh nhân đơn thuần thì có thể đối mặt với Alexis bằng một thái độ lạnh lùng.

Nhưng đây lại khác, người phụ nữ này yêu mình từ tận đáy lòng, và cô ấy đã giúp đỡ hắn rất nhiều dù là cố ý hay vô tình.

Đỗ Duy biết rằng tính cách của mình có vấn đề, vì cái chết của cha mẹ từ khi còn nhỏ, và việc khám nghiệm thi thể của cha khi còn học đại học, khiến nhu cầu tình cảm của hắn rất ít.

Sau khi đến thế giới xa lạ này, Alexis là một trong số ít những người phụ nữ mang lại hơi ấm cho hắn.

Hắn biết rằng Alexis rất đặc biệt đối với mình.

Có lẽ cũng thích...

Hắn nghĩ vậy, nhưng Alexis lại hừ một tiến, bước lên một bước, và hai người dính chặt vào nhau.

Ở khoảng cách gần như vậy, họ thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở nóng hổi của nhau.

"Tại sao anh không nói chuyện, anh cho rằng chúng ta không có gì để nói sao? Là đàn ông, đây chính là cách anh cư xử với em sao?"

"Không, anh chỉ đang nghĩ cách giải thích cho em hiểu, bởi vì mọi chuyện rất phức tạp ... Anh đã giấu rất nhiều thông tin với em."

"Ví dụ?"

"Anh không biết nên thí dụ như thế nào ...Bởi vì từ cái lần khám bệnh cho em, có rất nhiều chuyện chưa nói với em..."

Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, và quyết định thú nhận.

Có câu nói giấy không giữ được lửa, vì nhiều lý do khác nhau, hắn không muốn Alexis dấn thân quá sâu, cũng không muốn người phụ nữ này biết rằng trên đời này còn rất nhiều mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Cô ấy chỉ nên sống với những thứ tươi đẹp.

Nhưng trong tình huống này, Đỗ Duy cảm thấy nếu không nói rõ sẽ có hại cho cả đôi bên.

Khi Alexis nghe thấy điều này, vẻ mặt của cô lập tức trở nên phức tạp, viền mắt đỏ lên, đôi môi run lên vài cái.

Cô mở miệng, mấy lần định nói nhưng không nói được.

Sau vài lần cố thử, cô ấy mới khiến giọng nói của mình bình tĩnh lại được, vô cùng lạnh lùng hỏi: "Vậy thì nói cho em biết, anh giấu em nhiều như vậy vì mục đích gì?"

Đỗ Duy im lặng một lúc, mới nói: "Anh không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Có một số chuyện anh không thể nói ra, vì có thể sẽ khiến em gặp nguy hiểm, nên anh chỉ có thể cho em biết một số điều đơn giản."

Alexis cảm thấy thoải mái hơn một chút và hỏi: "Anh có thể cho em biết tại sao anh luôn bận rộn, mỗi lần em hẹn anh? Dù anh là một bác sĩ tâm lý, nhưng theo em biết, công việc của anh gần đây không tốt cho lắm."

Khóe miệng của Đỗ Duy giật giật: "Rất không tốt, nhưng anh thật sự rất bận, bởi vì anh là Người Đuổi Quỷ. Phần lớn thời gian, anh điều phải đi ngăn chặn ác linh."

"Cái gì?"

Alexis há to miệng, cảm thấy không hợp với hình tượng của mình, vội hạ giọng hỏi: "Anh là Người Đuổi Quỷ? Gì vậy trời? Anh bị lừa vào tổ chức kỳ quặc nào đó sao?"

Lý do này nghe thật vô lý, và cô có chút không thể chấp nhận được.

Đỗ Duy nhìn thấy điều này, vì vậy hắn phải lấy chứng chỉ năng lực đuổi quỷ của mình ra và đưa cho Alexis.

"Đây là chứng chỉ của giáo hội. Chứng chỉ trên không thể giả mạo. Lần đầu tiên anh lỡ hẹn với em là do anh xử lý một số sự việc bất thường, và smartphone không thể liên lạc với thế giới bên ngoài."

"Kể từ đó, anh đã gia nhập giáo hội, và trở thành một Người Đuổi Quỷ, và giờ anh đang phụ trách xử lý sự kiện ác linh ở New York."

"Cô Victor cũng gặp phải một sự kiện ác linh. 2 ác linh xuất hiện trong Nhà máy rượu. Mục đích của anh đến đây cũng là để giải quyết vấn đề này."

Trong lúc nói chuyện, Đỗ Duy lấy ra chiếc mặt nạ, đeo lên.

Trong một giây tiếp theo, cảm giác mà anh ta mang lại cho mọi người hoàn toàn thay đổi, kỳ quái và lạnh lùng, không giống một sinh mệnh nào cả, mà giống như một cái xác lạnh lẽo, hoặc một ác linh.

Con ngươi của Alexis co lại, hô hấp trở nên gấp gáp, theo bản năng sinh ra cảm giác sợ hãi cùng phản kháng.

Cảm giác quỷ dị này đối với cô rất quen thuộc, giống như cái lần Đỗ Duy đi chiếc đồng hồ cổ.

Giờ phút này, tuy trong lòng còn có chút nghi hoặc, nhưng cô tin những gì Đỗ Duy nói và thân phận Người Đuổi Quỷ của hắn.

Cô quay đầu lại, liếc nhìn Goliath Victor, người đang nói chuyện với những người ở sảnh dưới lầu, rồi lắc đầu cười.

Lại nhìn Đỗ Duy, vẻ mặt tức giận: "Cho nên, nếu hôm nay không phải em tới đúng lúc anh sắp trừ tà? Anh định giấu em đến khi nào?"

Đỗ Duy cười khổ: "Rất xin lỗi."

Alexis cảm thấy mình rất đáng thương, nhưng cô không thể trút giận: "Anh nên cảm thấy may mắn. Người anh gặp là em. Nếu đổi thành một người phụ nữ khác, họ sẽ không tin giải thích của anh, anh hiểu không?"

Đỗ Duy gật đầu nói: "Anh đương nhiên hiểu điều đó, cho nên giờ em phải đi ngay. Ở đây không an toàn."

Alexis cau mày nói: "Được, em nghe lời anh, nhưng anh có thể đi cùng em hay không, em ... em lo cho anh."

Đỗ Duy lắc đầu nói: "Không được, anh sẽ tiễn em đi ra ngoài. Giáo hội đã giao việc cho anh. Anh phải chịu trách nhiệm một số việc, em không cần lo lắng cho an nguy của anh, chuyện này anh nắm chắc hoàn toàn."