Chương 101: Mộng trong mộng

“Mình là Đỗ Duy ..."

"Ngay khi vừa vào bệnh viện, mình đã bị kéo vào giấc mộng của Marilyn Monroe."

"Những gì thấy và nghe đều là cảnh trong mộng."

"Sau khi cái gọi là nghi lễ hoàn thành, em gái của Marilyn Monroe đã dùng một phương thức nào đó để trở về."

"Chủ nhân của mộng cảnh, đã thay đổi từ Marilyn Monroe thành một tồn tại đáng sợ khác."

"Còn mình, cũng đã biết mối quan hệ giữa chiếc trâm vàng và cái đầu."

"Điều tôi phải làm bây giờ là thoát khỏi giấc mộng, trở về thực tại."

...

Trong phòng bệnh, Đỗ Duy nhìn đỉnh tháp đồng hồ, vẻ mặt bình tĩnh doạ người.

Lúc này, toàn bộ bệnh viện tâm thần, hay nên gọi là giấc mộng của Marilyn Monroe đã bắt đầu thay đổi.

Bầu trời u ám ầm ầm sấm chớp, sự u ám cùng cực gần như ngập tràn trong không khí, hô hấp càng thêm khó khăn.

Hắn quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn viện trưởng Taylor, kẻ đang cười gằn độc ác trốn ở trong góc.

Theo lời của người phụ nữ này, những người bị lôi kéo vào cõi mộng, chỉ sau khi giết kẻ mới vào, mới trở về hiện thực.

Đây có thể là một quy tắc, nhưng dựa trên cơ sở nào thì chưa biết.

Trên thực tế, đối với Đỗ Duy, nếu như trước dựa theo phương pháp này, hắn có thể thoải mái giết những kẻ tới sau, để tìm cách thoát thân.

Nhưng độ tin cậy không cao.

Hơn nữa, người phụ nữ này còn muốn giết hắn.

Vả lại, cho dù quy luật này có đúng, nhưng khi nghi lễ đã hoàn thành thì quy tắc nào cũng vô nghĩa.

Phương pháp của Viện trưởng Taylor, đã vô dụng.

Kể từ bây giờ, giấc mộng sẽ lẫn lộn với hiện thực, giống như những gì đã xảy ra trong phòng khám tư vấn.

Chẳng qua, trước khi hiện thực bị lẫn lộn, tất cả mọi người ở trong mộng đều sẽ bị em gái của Marilyn Monroe giết chết.

Ở một khía cạnh nào đó, cô ta và Đỗ Duy đều là những người bị nguyền rủa.

Di vật mới là chìa khóa của lời nguyền.

Giáo hội cho rằng cái đầu của The Nun là môi giới, cũng không sai.

Bởi vì khi em gái của Marilyn tiếp xúc với thánh giáo treo ngược đó, cô ấy cũng bị nguyền rủa.

Khi chết, cô là một nữ tu ...

Chẳng qua, The Nun này chỉ là một phần của lời nguyền, không phải nguồn gốc.

Nhưng nếu giải được, chắc chắn sẽ làm suy yếu một phần của lời nguyền, ít nhất có thể có cơ hội tạm nghỉ.

Nghĩ đến đây, Đỗ Duy không khỏi nghĩ tới một khả năng. Nếu mình tự sát, có phải cũng sẽ trở thành một The Nun khác?

Bộ phận nào đó trên cơ thể mình, cũng sẽ trở thành môi giới lan truyền?

Đỗ Duy lắc đầu, cố nén suy nghĩ này trong lòng.

Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cách thoát ra khỏi cơn mộng mị, không nên nghĩ sâu xa.

Hắn nghĩ tới, mộng trong mộng ...

Sự tồn tại của mộng cảnh được xây dựng dựa trên nhận thức của người nằm mộng.

Người chưa từng nhìn thấy biển, thì không thể mộng thấy đáy biển, nếu cưỡng ép, thì sẽ chỉ tạo ra sai trái lệch lạc.

Khi xuất hiện sự việc nằm ngoài hiểu biết của người đang nằm mộng, thì kẻ đó sẽ tự nhiên tỉnh dậy.

Đây không phải là cơ chế của ác linh, mà là cơ chế của những giấc mộng.

Giờ đây, toàn bộ bệnh viện tâm thần đã trở thành giấc mộng của Marilyn Monroe, nhưng khi nghi lễ hoàn thành, giấc mộng không phải là của cô ta, mà là của The Nun.

Sau khi giấc mộng tan vỡ, người bị giấc mộng kéo vào nhất định sẽ trở lại hiện thực.

Nói một cách đơn giản, bệnh viện tâm thần trở thành một giấc mộng, nhưng khi giấc mộng tan vỡ, bệnh viện trở về hiện thực.

Những người bị cuốn vào giấc mộng có thể thoát ra một cách tự nhiên.

Chỉ...

Chủ nhân của giấc mộng này đã trở thành The Nun, The Nun có thể nhảy từ giấc mộng nhảy sang hiện thực.

"Nhưng vẫn tốt hơn là chờ chết mà không có khả năng phản kháng."

Đỗ Duy hít một hơi thật sâu, và đưa ra quyết định im lặng.

Hắn đã nghĩ ra cách để phá bỏ giấc mộng.

Đó là ... mộng trong mộng.

Là một trong những người bị nhiễm lời nguyền, Đỗ Duy cũng có một The Nun trong giấc mộng của mình, hay còn gọi là lời nguyền.

Nằm mộng trong mộng của ác linh, quả thật vô cùng to gan.

Nhưng bị kéo vào một giấc mộng không có quy luật, muốn thoát ra ngoài, chỉ có thể dùng một giấc mộng khác để chống lại nó.

"Nhưng ... một số người không nên quay lại thực tại..."

Đỗ Duy nhìn viện trưởng Taylor, người có vấn đề về thần kinh, còn giống ác linh hơn cả ác linh, dùng tay trái lấy smartphone ra.

Sau đó, hắn mở thư mục hình ảnh ra, và đi đến gần viện trưởng Taylor.

Mụ ta lập tức cảnh giác: "Mày muốn làm gì?"

Đỗ Duy lãnh đạm nói: "Đừng sợ, tôi chỉ muốn cho bà xem một bức ảnh."

"Ảnh?" Viện trưởng Taylor không rõ, vì vậy theo bản năng liếc nhìn.

Sau đó, cô nhìn thấy bức ảnh có cái lỗ mắt mèo mà Đỗ Duy đã lưu lại từ lâu, tải về từ bài đăng của Conan Doyle.

Bức ảnh đó hình như được chụp trong bóng tối có bật đèn flash, đối diện với mắt mèo.

Và qua mắt mèo, đó là một con mắt đỏ ngầu với đồng tử giãn ra.

...

Rầm ...

Tiếng đóng cửa rợn người vang lên.

Đỗ Duy đưa Ryan ra khỏi phòng bệnh, hắn tìm một căn phòng yên tĩnh, tiến vào giấc mộng.

Vào lúc này, toàn bộ bệnh viện tâm thần đã thay đổi.

Trong hành lang thỉnh thoảng vang lên những âm thanh sột soạt kỳ lạ.

Những bóng đèn đã tắt phía trên đầu cũng lần lượt sáng lên.

Chỉ là màu sắc của ánh sáng không phải là màu vàng nhạt hay màu vàng mờ ảo, mà là màu đỏ tươi như ánh lửa.

Ryan thấy vậy, sờ sờ đầu hỏi: "Chủ nhiệm, sao trước đây tôi không thấy những bóng đèn này đẹp như vậy, giống như đang khiêu vũ trong vũ trường vậy."

Đỗ Duy nhẹ giọng nói: "Việc này không quan trọng, lầu này có phòng nào không có người ở không?"

Ryan trả lời: "Có, ngay bên cạnh phòng của tôi ... Chờ đã, tại sao tôi lại sống trong phòng bẹnh?"

Bệnh nhân tâm thần tưởng mình là bác sĩ chợt ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đỗ Duy liếc nhìn hắn, nghĩ ngợi rồi nói: "Ngay cả chủ nhiệm như tôi cũng tìm một phòng bệnh để ở. Anh là bác sĩ, sống ở bệnh viện thì có gì kỳ lạ?"

Ryan chợt nhận ra: "Hóa ra là như thế này, tôi còn tưởng rằng mình bị tâm thần."

Sau khi nói điều đó, những nghi ngờ của Ryan biến mất, trở lại như trước.

Anh mỉm cười, đưa Đỗ Duy đến cửa phòng bệnh.

"Chủ nhiệm, bên cạnh có một phòng trống, giờ tôi đi nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì thì gọi trực tiếp cho tôi, với tư cách là một bác sĩ ưu tú, tôi sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào."

Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Được rồi, hãy nhớ rằng, anh không được ra ngoài cho đến khi bình minh."

Ryan nghiêm nghị nói: "Dạ, chủ nhiệm."

Nói xong Ryan trực tiếp đi vào phòng bệnh, nằm ở trên giường dưới sự canh chừng của Đỗ Duy, ngủ thiếp đi.

Thấy vậy, Đỗ Duy lấy nước thánh trong ba lô ra, và đổ quanh giường của Ryan.

Sau đó, hắn đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa.

...

Trong phòng bệnh vắng lặng.

Đỗ Duy nằm trên giường bệnh, ánh mắt bình tĩnh.

Hắn bắt đầu tự thôi miên mình, bằng một giọng điệu bình ổn.

"Khi tôi nhắm mắt, tôi sẽ chìm vào giấc ngủ sâu và đi vào giấc mộng của mình. Lời nguyền mà tôi bị nhiễm – The Nun, sẽ xuất hiện trong giấc mộng của tôi."

"Mộng trong mộng này, sẽ phá vỡ giấc mộng hiện tại.”