Chương 1: Đây là đâu?

Thành phố Hồ Minh, một căn phòng trọ nhỏ ở một ngóc ngách nào đó của thành phố, bên trong lúc này có một tên thiếu niên khoảng 16-17 tuổi nằm trên giường đang chơi điện thoại, dưới đất còn có một chiếc điện thoại khác đang được sạc pin.

Trong phòng này rác vương vãi khắp nơi, ngồi giữa đống rác tên thiếu niên đó bình thản chơi game như không có chuyện gì cả, tên thiếu niên này đã chơi từ lúc sáng đến giờ trời đã tối ôm rồi.

Hắn tên là Lữ Vô Danh, một tên thiếu niên 16 tuổi, gia cảnh bình thường, học hành không có, tài năng cũng không, bị trầm cảm do một cú sốc lớn từ đó trở nên tự ti, xa lánh gia đình.

Cuối cùng cầm một số tiền tiết kiệm của mình bỏ nhà ra đi, thuê một căn nhà trọ, sau đó kết liễu cuộc sống của mình.

Lúc này mặt trăng đã lên cao, cuối cùng Lữ Vô Danh mới dừng lại bỏ chiếc điện thoại trên tay xuống, bước xuống giường tiến sát đến chiếc điện thoại đang sạc pin ở dưới giường mà rút cắm sạc ra.

Sau đó cắm chiếc điện thoại đã hết pin trên tay của hắn, do hôm nay đã chơi cả ngày vào.

Hắn cầm chiếc điện thoại đã sạc đầy pin kia lên, sau đó tự lẩm bẩm:

"Không biết ba và mẹ dạo này sao rồi nhỉ? Mà thôi kệ, dù gì thì mình cũng đã bỏ đi rồi, như vậy sẽ không thể nào làm họ đau buồn được nữa" nói xong hắn tự cười chế giễu.

Hắn lại tiếp tục cầm chặt lấy chiếc điện thoại đầy pin kia tiếp tục chơi, hắn đang chơi đột nhiên chiếc điện thoại trên tay hắn rơi xuống ga giường, còn hắn nằm hôn mê bất tỉnh, hơi thở đã biến mất khỏi người hắn, không còn tý sinh cơ nào cả.

Chợt một trận chấn động từ người của Lữ Vô Danh phát ra, khiến cho hắn không ngừng run rẩy.

Khi hắn dùng hết sức để mở mắt ra thì…

Đập vào mắt hắn là một khu rừng rậm rạp xanh tươi, còn trước mặt hắn lúc này là một cảnh tượng làm cho hắn kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Trước mặt hắn lúc này là một con hổ à không, không biết có phải gọi là hổ nữa không, vì có con hổ nào dài gần 20 mét, cao gần 10 mét chứ?

Lông khắp người của nó một màu đen thui, chỉ có đôi mắt nó có một màu đỏ quỷ dị khiến cho người ta nhìn thấy phải lạnh cả sống lưng.

Hắn ngạc nhiên đến đơ người trước con quái vật này, đối với hắn chỉ có một cái kinh ngạc mà thôi, chứ không có tý sợ hãi nào cả, vì đối với hắn, chả có gì đáng sợ ở trên đời này cả, có lẽ dây thần kinh sợ hãi của hắn đã không còn nữa rồi.

Con hổ nhìn chằm chằm vào hắn, tưởng rằng hắn đã sợ đến ngẩng người rồi liền đắc ý gừ nhẹ một tiếng, sau đó bước chân của nó càng ngày càng tiến sát đến gần Lữ Vô Danh.

Khi con hổ khổng lồ kia đứng cách hắn còn khoảng 1 mét thì bỗng nó dừng lại, nhìn sang qua phía một bụi cây.

Sau đó gầm lên giận dữ, Lữ Vô Danh lúc này mới hoàn hồn lại thấy con hổ đang hướng về phía bụi cây gầm rú giận dữ i liền trong đầu thoáng qua một chút tò mò.

Khi hắn nhìn qua phía bụi cây thì…

Pằng!!!

Một tiếng súng phát ra từ bụi cây kia, sau đó một tiếng rống giận dữ phát ra từ người con hổ kia, nó điên cuồng phóng đến phía bụi cây kia thì…

Một vật đen nhỏ có hình dạng tròn tròn được ném ra từ phía bụi cây, khi Lữ Vô Danh vừa thấy thứ đó liền sắc mặt đại biến, nhanh chóng chạy khỏi chỗ đó, cách xa con hổ càng xa càng tốt.

Bùmm!!!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra từ chỗ con hổ kia, trong phút chốc khói bụi bay mù mịt khắp nơi, khi khói bụi bắt đầu tán đi, Lữ Vô Danh mơ hồ thấy được một bóng người, trên vai vác một khẩu súng dài, một tay kia thì chống nạnh.

Khói vừa tán hết đi, trước mặt Lữ Vô Danh xuất hiện một cô gái khoảng 17-18 tuổi, vác trên vai một khẩu súng bắn tỉa, nàng mặc một cái áo bra ba lỗ màu trắng.

Cái áo đó bó sát bộ ngực căng tròn đầy đặn của nàng, dưới người nàng mặc một cái quần đùi màu lính, cái quần khá ngắn nên lộ ra cặp chân trắng như ngọc của nàng.

Vòng eo thon thả, cái bụng phẳng lì trắng nõn, bộ ngực sữa to tròn một bàn tay khó mà nắm hết được, cái cổ trắng nõn, mái tóc đen dài mượt mà, gương mặt ngũ quan tinh xảo.

Đôi mắt to tròn, đôi mi thanh tú, cái mũi ngọc nhỏ xinh, đôi môi anh đào đỏ mọng, làn da nàng trắng như tuyết, khí chất trên người nàng rất là đặc biệt.

Một vẻ nữ cường hung hãn, dâm đãng, thành thục, khiến cho nam nhân phải chảy dãi vì vẻ khí chất phong tình vạn chủng của nàng.

Nhìn sơ qua nàng ăn mặc rất là hở hang, khiến cho nam nhân nào có được nàng chắc chắn sẽ rất có cảm giác thành tựu và rất kích thích, đáng tiếc Lữ Vô Danh thì…

Lữ Vô Danh nhìn xem đánh giá nàng một lát sau đó liền quay đầu rời đi không nói thêm lời nào, không phải là hắn không bị nàng làm động tâm, mà là hắn không dám, hắn không dám đối diện với người lạ mà nói chuyện, đặc biệt là đại mỹ nữ như thế này.

Nàng khẽ nhíu mày nhìn hắn:

"Ngươi vừa được triệu hồi tới đây à?"

Lữ Vô Danh đang bước đi bỗng khựng lại, quay đầu lại nhìn nàng, trầm tư hồi sau đó lấy hết dũng khí trong lòng để nói:

"Triệu hồi tới đây? Cô có ý gì?"

Ngoài miệng lạnh nhạt hỏi vậy nhưng trong lòng hắn thầm than thở, con mẹ nó, lão tử đây là lần đầu tiên nói chuyện với mỹ nữ a, sao lại không có tý lịch sự nào vậy. Trực tiếp hỏi như vậy, ít ra cũng phải biết tên a.

Nhưng những lời đã nói ra rồi thì không thể nào rút lại được nữa rồi.

Mỹ nữ tóc đen liếc nhìn Lữ Vô Danh cười nhạt:

"Cách không lâu thì nơi này sẽ bổ sung thêm người thôi, ở đây ai mà chả biết chuyện này"

Lữ Vô Danh kinh ngạc nhìn nàng liền hỏi:

"Bổ sung? Ý cô là muốn nói gì?"

Nàng nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc vậy, nàng cười nói:

"Ở đây khoảng một thời gian sẽ tự động triệu hồi một đám người mới đến đây, để thay thế đám người cũ đã chết kia" nói xong nàng nhìn Lữ Vô Danh cười nhạt.

Lữ Vô Danh nhíu mày, mặt ngoài hắn vẫn giữ lại vẻ bình thản, một bộ như là cho dù trời có sập xuống lão tử cũng sẽ chống đỡ vậy.

Nhưng ai mà biết được trong lòng hắn lúc này là một mảnh hỗn loạn, cái quỷ gì là triệu hồi, cái mẹ gì là thay thế đám người đã chết kia chứ? Mẹ nó, lão tử đã bị đưa đến đâu vậy trời.

Hắn bên ngoài với vẻ bình thản như vậy, nàng cũng khá là ngạc nhiên, nếu là người thường thì đột nhiên bị triệu hồi và nghe nói như vậy chắc chắn phải sợ hãi hoặc ít nhất là tỏ ra vẻ ngạc nhiên chứ.

Còn cái tên này vẫn bình thản như chả có chuyện gì xảy ra vậy, điều này khiến cho nàng không khỏi tò mò nhìn chằm chằm đánh giá lại hắn một phen.

Hắn mặc một cái quần jean dài, một cái áo khoác có mũ, hắn cao khoảng 1m8, không quá mập cũng không quá gầy, thân hình cân đối của một thiếu niên vô cùng bình thường.

Gương mặt hắn thì nàng nhìn không rõ cho lắm, vì hắn đội một cái mũ trùm kín đầu, như là sợ người khác thấy được dung mạo của hắn vậy.

Hắn cảm nhận được ánh mắt đánh giá của nàng nhìn hắn liền hoàn hồn lại, hai tay để lên mặt để che lại mặt mình:

"Cô nhìn cái gì vậy!" Hắn hung dữ quát.

Nàng giật bắn người sau đó trừng mắt nhìn hắn như muốn nói, lão nương nhìn ngươi đó thì sao chứ, làm gì mà quát lão nương như vậy, bộ bị điên à?

Nhưng bề ngoài nàng cũng không nói như vậy, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng:

"Lão nương mà thèm nhìn ngươi sao? Suy tâm vọng tưởng!" Nàng hung dữ trừng hắn.

Hắn nhìn nàng, khi nhìn kỹ lại nàng lúc này hắn mới nhận ra, liền kinh ngạc nói:

"Cô không phải người châu á?"

Nàng nhìn hắn khinh thường nói:

"Lão nương nói lão nương là người châu á lúc nào?" Nàng nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói, người bị mù à, đến bây giờ mới biết lão nương không phải người châu á?.

Lữ Vô Danh lại tiếp tục hỏi:

"Vậy tại sao cô nói tiếng châu á rành vậy? Không lẽ là cô tự học?"

Nàng nhìn hắn rồi cười khinh thường:

"Ngươi mở cửa sổ trạng thái đi rồi sẽ hiểu"

Nàng nói xong liền chỉ vào không khí một cái, sau đó nói:

"Cứ nghĩ trong đầu cửa sổ trạng thái, sau đó ấn vào không khí thì nó sẽ xuất hiện thôi"

Lữ Vô Danh nghe nàng nói vậy, không chút lưỡng lự nghĩ trong đầu cửa sổ trạng thái, sau đó ấn vào không khí.

Ting! Một âm thanh phát ra từ trong đầu Lữ Vô Danh, sau đó một hàng thông tin xuất hiện trước mặt hắn.

Thông tin cá nhân.

Tên: Lữ Vô Danh

Tuổi: 16.

Level: 1.

HP: 100/100

MP: 100/100

Skill: Vô ảnh. Có thể vô hình tránh khỏi tầm mắt của tất cả kỹ năng. MP tiêu hao 5.

Chức nghiệp: Không.

Hắn nhìn thấy bản thông tin này gương mặt luôn bình tĩnh của hắn lúc này đã lộ ra vẻ không thể nào tin được, sau đó là hưng phấn rồi lại buồn bã.

Hưng phấn là vì hắn có thể sử dụng các kỹ năng như trong game vậy, nên hắn rất hưng phấn, nhưng khi nghĩ đến gia đình của mình ở địa cầu liền buồn bã, hắn cũng không phải là người ngu.

Khi nghe nàng kia nói sơ qua một lần đã hiểu, nơi này chỉ có thể được triệu hồi tới chứ không thể trở về, trở về?

Hắn như đã bừng tỉnh đại ngộ, liền lập tức xoay đầu nhìn sang nàng, định hỏi gì đó thì…