An Nhu đau đầu, cô sợ nhất là An Minh Kiệt đếm ngược, từ nhỏ đến lớn đều bị anh ta dọa đến mức có phản ứng vô thức.
Thế là, An Nhu uể oải nằm ra bàn viết kiểm điểm, còn An Minh Kiệt thì nhàn nhã ngồi bên cạnh thưởng trà.
Nếu lúc này An Minh Kiệt chịu khó để ý, thì sẽ phát hiện ra một điều.
Đó là nội dung kiểm điểm của An Nhu toàn là mắng Tô Giang và Lý Tài.
Giữa chừng còn chêm vào vài câu mắng cả An Minh Kiệt.
An Nhu càng viết càng hăng say, thậm chí mắng đến ghiền luôn.
...
Bên kia Lý Tài đang lái xe, chở Tô Giang trên đường đến Cục giám sát.
Hai người không bàn bạc xem lát nữa vào Cục sẽ làm gì, mà là...
"Lão Lý, nãy cậu chụp được bao nhiêu tấm?"
"Tôi đến muộn, chỉ chụp được hơn chục tấm."
"Tay nhanh đấy, tôi mới chỉ chụp được hai mươi mấy tấm thôi."
"Lát nữa gửi cho nhau nhé, mấy tấm này tôi có thể uy hiếp An Minh Kiệt cả đời!"
"Tầm nhìn ngắn quá, tôi sẽ uy hiếp anh ta hai đời."
Cả hai cười cười, hoàn toàn quên mất rằng họ đang trên đường đi làm việc lớn ở Cục giám sát.
Một lúc sau, Tô Giang cuối cùng cũng thấy được tòa nhà Cục giám sát trong truyền thuyết.
"...Cục giám sát này, mở ngay đối diện đồn công an à?"
"Đúng thế, dù sao hai bên cũng tạm coi là cùng hệ thống, Cục giám sát cần lấy tài liệu cũng tiện hơn."
Lý Tài đáp một cách rất tự nhiên: "Chứ cậu nghĩ Cục giám sát sẽ đặt ở đâu?"
Khóe miệng Tô Giang co giật. Theo lẽ thường, một cơ quan như thế này hoặc là phải hoành tráng cao cấp, hoặc là bí ẩn, không dễ bị phát hiện.
Kết quả là nó lại ngang nhiên nằm đối diện đồn công an, hơn nữa cũng chỉ là một tòa nhà văn phòng bình thường, chẳng có gì khác biệt.
Vấn đề là, tấm biển hiệu ngoài cửa của Cục giám sát còn sắp mục nát đến nơi rồi.
Nhìn còn chẳng đọc ra nổi dòng chữ ghi trên đó!
Không ai quản lý sao?
Khóe mắt Tô Giang giật giật, chưa vào trong mà đã cảm nhận được không khí trễ nải ở đây rồi.
"Này, đây là bằng cấp và chứng chỉ tâm lý học của cậu..."
Lý Tài đưa một xấp giấy tờ cho Tô Giang, nói: "Tôi sẽ chờ cậu ngoài này, cậu chỉ cần vào phỏng vấn bình thường thôi, nhớ là phải phỏng vấn bình thường!"
Dường như vẫn chưa yên tâm, gã còn nhắc lại: "Đừng gây chuyện gì ở đây nhé, đây là Cục giám sát, không phải nhà máy ngoài ngoại ô đâu!"
Tô Giang nhìn xấp giấy tờ trong tay, rồi gật đầu hờ hững.
"Yên tâm đi, tôi là công dân ưu tú, làm sao mà gây chuyện được, tôi chỉ đơn thuần đến đây phỏng vấn thôi."
Hắn cảm thấy Lý Tài có định kiến với mình, chẳng lẽ mình trông giống người hay gây chuyện lắm sao?
"Đi đây."
Tô Giang xuống xe, đi thẳng vào Cục giám sát.
Lý Tài nhìn bóng lưng Tô Giang, châm một điếu thuốc, gã tự cười chế giễu bản thân, cảm thấy mình có lẽ đã làm quá lên rồi.
Chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi mà, không ngờ mình lại lo lắng đến thế.
"Két..."
Tô Giang đẩy cửa bước vào, ngay tại quầy lễ tân, một anh chàng đeo kính nghe tiếng liền lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Tô Giang.
"Xin chào, cậu có việc gì không?"
"Tôi đến để ứng tuyển, vị trí bác sĩ tâm lý."
Tô Giang nhìn anh chàng trông có vẻ tri thức này, hỏi: "Đây là Cục giám sát đúng không?"
"Đúng vậy, đây là Cục giám sát."
Anh chàng vừa nghe thấy Tô Giang nói đến phỏng vấn bác sĩ tâm lý thì lập tức hào hứng bước đến trước mặt hắn, bắt tay thật chặt.
"Xin chào, tôi tên Dương Minh, hôm nay lễ tân tạm thời có việc nên tôi đến thay ca."
"Chúng tôi chờ cậu như chờ sao rơi, cuối cùng cũng đợi được cậu đến rồi!"
Dương Minh rất phấn khích, nắm tay Tô Giang không chịu buông.
"Hả?"
Khóe miệng Tô Giang giật giật, chuyện này khác xa với những gì hắn tưởng tượng.
"Anh... anh nói vậy là ý gì?"
"Cậu không biết sao, trước khi cậu đến, đã có ba bác sĩ tâm lý bỏ việc vì không chịu nổi. Chúng tôi đã hai tháng rồi không có ai đến tư vấn tâm lý!"
Tô Giang nghiêng đầu, trên đầu xuất hiện một dấu hỏi to đùng.
Mẹ kiếp, tin được không?