Lại nhớ đến những món ăn dở tệ trong căng-tin trường, Tô Giang chỉ có thể thốt lên một chữ: “Kinh!”
Một suất gà om ở trường cũng đã 20 nghìn, đúng là chém người không dao.
Quan trọng hơn là chẳng có bao nhiêu thịt. Chẳng khác gì gà om khoai tây cả!
Tô Giang quyết định, sau này nhất định phải khiếu nại căng-tin trường.
Không đúng!
Khi vào Cục Giám Sát, việc đầu tiên không phải là điều tra nhà họ Phong, mà là phải điều tra căng-tin trường!
Nếu Cục trưởng biết Tô Giang dự định dẫn cả Cục Giám Sát đi kiểm tra căng-tin trường, có lẽ ông ta sẽ muốn giết Tô Giang ngay lập tức.
An Nhu ăn rất ít, quản gia Từ biết rõ sở thích của cô nên đã chuẩn bị nhiều rau xanh, thay vì những món đầy ắp thịt như của Tô Giang.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Tô Giang kể hết cho An Nhu nghe những chuyện cô muốn biết, tất nhiên chuyện đánh bom nhà máy thì hắn một mực khẳng định là do Lý Tài dẫn đi làm.
Hắn vô tội.
“Hừ, sau này cậu phải tránh xa Lý Tài ra, đừng để anh ấy kéo vào mấy trò xấu xa nữa!”
An Nhu không vui nói. Nghe đến chuyện đánh bom nhà máy đã thấy nguy hiểm rồi, vậy mà Lý Tài còn dắt Tô Giang đi làm mấy chuyện đó, đúng là quá đáng.
Tô Giang thấy vậy, không nói gì mà chỉ thầm xin lỗi Lý Tài.
Tài ca, thật sự xin lỗi anh rồi.
Chuyện bắn súng đồ chơi và ép tôi mua bánh tráng nướng, coi như xí xóa hết nhé.
Tôi cũng bất đắc dĩ thôi, mong anh thông cảm cho tôi.
Trong lòng Tô Giang cũng hơi áy náy với Lý Tài, nhưng cũng không nhiều lắm.
“...Vậy nên, lát nữa tôi phải đi phỏng vấn ở Cục điều tra, làm bác sĩ tâm lý.”
An Nhu ngạc nhiên nhìn Tô Giang, hỏi: “Cậu học tâm lý từ lúc nào vậy?”
Cả hai đều là sinh viên, sao hắn cái gì cũng biết thế?
“Đúng rồi, lát nữa anh trai cậu đưa giấy tờ cho tôi, tôi sẽ đi phỏng vấn luôn.”
“Gấp thế...”
Bất chợt, An Nhu như nghĩ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Tô Giang và hỏi: “Không phải cậu bảo tôi chờ một tuần chỉ để giúp gia đình tôi giải quyết nhà họ Phong trong tuần này sao?”
Tô Giang giật mình, há hốc miệng nhìn An Nhu và hét lên:
“Tôi không biết cậu là ai, mau ra khỏi người An Nhu!”
“An Nhu không thể thông minh đến vậy được!”
Bốp!
An Nhu mặt không biểu cảm, dưới gầm bàn, cô dùng đôi chân dài của mình đạp mạnh vào chân Tô Giang.
“Cậu nói lại xem nào?”
“...Sai rồi.”
“Hừ!”
An Nhu hừ lạnh một tiếng, lòng cảm thấy khó chịu vì dạo này Tô Giang càng ngày càng to gan, dám nói cô ngốc trước mặt mình.
“Đừng đánh trống lảng, rốt cuộc có phải không?”
Tô Giang thở dài rồi gật đầu xác nhận. Ngày đầu tiên làm chuyện lớn đã bị An Nhu phát hiện, hắn vốn định chờ đến lúc tỏ tình sẽ tạo bất ngờ cho cô cơ mà.
An Nhu nhìn Tô Giang chằm chằm, bên ngoài thì tỏ vẻ không vui, nhưng trong lòng lại rất hạnh phúc.
“Vậy tôi sẽ đi cùng cậu!”
Câu nói này khiến Tô Giang ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sáng ngời đầy quyết tâm của An Nhu.
“Bất kể cậu làm gì, tôi sẽ luôn ở bên cạnh. Đợi đến khi mọi chuyện giải quyết xong, tôi sẽ nghe cậu tỏ tình.”
“Mặc dù tôi không giúp được nhiều, nhưng ít nhất tôi có thể ở bên, hỗ trợ cậu chút đỉnh.”
Giọng điệu của An Nhu kiên định vô cùng. Một khi đã biết rõ ý định của Tô Giang, cô sẽ không ngồi yên bỏ mặc. Đó không phải tính cách của cô. Cô không muốn Tô Giang một mình gánh vác tất cả.
Tô Giang lặng lẽ nhìn An Nhu, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn nở nụ cười từ tận đáy lòng.
“Được, vậy chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Ai bỏ chạy trước là cún con.”
“Cậu mới là cún! Tôi chắc chắn sẽ không bỏ chạy đâu.”
An Nhu đỏ mặt, mắng yêu rồi cả hai bật cười vui vẻ. Sự gắn kết không bỏ rơi nhau như vậy quả là một sự thắng lợi đôi bên.
Một giờ sau, hai người vào phòng báo cho An Minh Kiệt biết về kế hoạch.
Điều bất ngờ là An Minh Kiệt không hề phản đối mong muốn tham gia của An Nhu, dường như anh ta đã đoán trước được chuyện này.
“Anh... Anh đồng ý à?”
An Nhu có chút ngơ ngác, cô còn tưởng phải cãi nhau một trận với anh trai mình, không ngờ An Minh Kiệt lại dễ dàng chấp nhận như vậy.
“Đồng ý chứ, sao lại không?”
An Minh Kiệt đương nhiên nói: “Em là em gái của anh, nhưng em cũng là An Nhu, đúng không?”
“Em chỉ muốn làm những gì mình thích thôi, tại sao anh phải ngăn cản?”
“Chỉ cần đó là quyết định mà em đã suy nghĩ kỹ, anh có lý do gì để không đồng ý?”
An Minh Kiệt cười nhẹ, lắc đầu nhìn An Nhu như đang cười nhạo cô em gái ngốc nghếch của mình.
“Từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn quản em, anh là anh trai em, chẳng lẽ anh không hiểu em sao?”
“Anh chỉ muốn xem khi nào em mới dám can đảm mở lời với anh thôi.”
“Xem ra Tô Giang đúng là đã thay đổi em rất nhiều.”
Tô Giang chỉ biết gãi mũi, phản ứng của An Minh Kiệt cũng nằm ngoài dự đoán của hắn.
An Nhu ngây người ra, lắp bắp nói: “Vậy... chỉ cần em nói ra, là anh sẽ đồng ý để em góp sức cho gia đình sao?”
“Đương nhiên.”
Khoảnh khắc ấy, An Nhu cảm thấy mình đúng là một trò cười. Cô bĩu môi, tức tối nhìn An Minh Kiệt.
Vậy còn những nỗi ấm ức mà cô đã phải chịu trước đây, cảm giác tội lỗi với gia đình, cảm giác bất lực khi đứng nhìn mọi chuyện từ xa... tất cả là vì cái gì chứ?