Chương 73: Cục Giám sát Quốc Gia

Tài xế điềm tĩnh nói, nhìn Tô Giang như một sinh viên, định bụng chém đẹp một vố. Tối qua còn có người ngốc đưa mình hai trăm nghìn, thu em trai này năm mươi nghìn thì cũng không có gì quá đáng.

Tô Giang nhìn tài xế một lúc, không nói gì, hắn rồi rút điện thoại ra chuyển khoản năm mươi nghìn.

Xuống xe, đợi tài xế đi khỏi, hắn rút điện thoại ra, mắt nhìn về hướng chiếc taxi vừa rời đi.

“Alo, đây có phải Sở Giao thông vận tải không?”

“Đúng rồi, tôi muốn tố cáo một tài xế taxi thu quá giá. Quãng đường chỉ hai mươi phút mà hắn lấy của tôi những năm trăm nghìn…”

“Biển số xe là...”

“Cảm ơn, không cần khách sáo. Đây là trách nhiệm của tôi trong việc chấn chỉnh những hành vi xấu ở Giang Đô.”

Sau đó, Tô Giang cúp máy, làm như chưa có chuyện gì xảy ra mà bước vào nhà họ An.

Điều kỳ lạ là suốt dọc đường, hắn cảm nhận được rất nhiều người trong nhà họ An đang lén nhìn mình.

“Này này, là cậu ta đấy, người tối qua ôm tiểu thư.”

“Cái gì mà ôm, tôi nhìn cái ảnh là biết giả ngay. Đảm bảo là ảnh photoshop.”

“Đừng tự lừa mình nữa anh bạn, nếu là ảnh giả thì tại sao hôm qua thủ lĩnh lại tức giận như vậy? Chắc chắn là thật rồi!”

“Mọi người đoán xem, hai người họ, ai theo đuổi ai?”

“Tôi cá là tiểu thư theo đuổi trước, cược cả gia tài của tôi luôn.”

“Tôi theo luôn, cược hết!”

“...”

Người nhà họ An xì xào bàn tán, nhưng với khả năng thính giác phi thường của mình, Tô Giang nghe rõ từng câu chữ.

Khóe miệng hắn co giật không ngừng, không hiểu nổi tinh thần của người nhà họ An là kiểu gì nữa.

Đã tuyên chiến rồi, chẳng phải họ nên căng thẳng, cảnh giác cao độ sao?

Lại còn đi hóng chuyện, mà còn là chuyện nhà mình, thậm chí còn lén chụp ảnh nữa?

Lát nữa nhớ gửi cho mình một tấm.

Còn người cược cả gia tài, anh thua chắc rồi đấy.

Vừa đi vừa tự nhủ, Tô Giang bước qua sân lớn của nhà họ An và tiến vào bên trong.

Trong phòng khách, chỉ có An Minh Kiệt và Lý Tài ngồi trên ghế sofa, dường như đang bàn chuyện gì đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Tài ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Tô Giang thì sắc mặt ngay lập tức không mấy dễ chịu.

Chết tiệt, vì phải đổ vỏ cho thằng nhóc này, hôm nay gã không ít lần bị An Nhu bóng gió móc mỉa, chỉ còn thiếu bị cô chỉ thẳng vào mặt mà mắng thôi.

“Cậu đến rồi?”

An Minh Kiệt quay đầu lại, mỉm cười chào Tô Giang.

Tô Giang gật đầu rồi tìm chỗ ngồi xuống, tự rót cho mình một cốc trà.

Nhìn xung quanh một chút, Tô Giang cảm thấy mọi thứ ở nhà họ An quá đỗi quen thuộc, cứ như thể hắn đang ở nhà mình vậy.

“An Nhu vẫn đang trong phòng, tôi gọi cô ấy xuống nhé?”

“Không cần, tôi muốn nói chuyện chính với anh trước.”

Tô Giang lắc đầu, hắn đến đây là để làm việc lớn.

“Ồ? Cậu nói đi.”

An Minh Kiệt hứng thú hẳn lên. Không ngờ Tô Giang cũng biết nói chuyện chính sự?

Nhưng lời của Tô Giang ngay sau đó suýt nữa khiến An Minh Kiệt đứng tim.

“Tôi muốn trong vòng một tuần, đánh bại nhà họ Phong và kết thúc trận chiến này.”

“Phụt!!!”

Lý Tài phun ngụm trà ra đất, quay đầu lại nhìn Tô Giang với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Gã vừa nghe thấy gì cơ?

Không đúng, hắn vừa nói cái quái gì?

Tô Giang không để ý đến Lý Tài, mà chỉ chăm chú nhìn An Minh Kiệt, hỏi:

“Thế nào, có cách không?”

“Một tuần thì hơi gấp, nhiều việc cần thời gian sắp xếp.”

“Anh cần tôi làm gì thì cứ nói, tôi muốn tham gia, muốn làm việc lớn.”

“Nếu cậu đã nói thế, cũng có thể sẽ có cách, nhưng để tôi suy nghĩ xem.”

Lý Tài hoàn toàn mơ hồ, hết nhìn Tô Giang lại quay sang An Minh Kiệt, gã cảm thấy mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Không đúng, hai người này thực sự đang bàn tính chuyện đó sao?

Một tuần để tiêu diệt nhà họ Phong, chuyện khó tin như vậy mà họ thật sự định làm sao?

Trong phòng khách, An Minh Kiệt đang trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, anh ta lên tiếng:

"Muốn hạ bệ nhà họ Phong trong thời gian ngắn, chúng ta không có nhiều lựa chọn."

"Cách trực tiếp nhất là đối đầu với họ, nhưng với tình hình hiện tại, nếu chúng ta đánh nhau trực diện, không chỉ khó giành chiến thắng nhanh chóng mà còn khiến nhà họ An tổn thất nặng nề. Nhiều anh em có thể sẽ mất mạng."

Tô Giang ngồi đối diện, nghe đến đây liền nhíu mày: “Còn cách nào khác không?”

An Minh Kiệt trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói ra vài chữ: "Có, nhưng rất khó."

"Đó là khiến Cục Giám sát Quốc gia can thiệp."

"Cục Giám sát Quốc gia?"

Nghe đến đây, Tô Giang tỏ ra bối rối, hỏi: “Đó lại là cơ quan gì vậy? Tôi chưa từng nghe qua.”

Lý Tài ngồi bên cạnh bắt đầu giải thích:

"Cục Giám sát Quốc gia là cơ quan chính phủ của Hoa Quốc, được lập ra để duy trì ổn định xã hội và ngăn chặn việc các gia tộc hắc bạch mở rộng quyền lực quá mức."

"Họ có quyền lực rất lớn, nhiệm vụ chính là giám sát và kiểm soát các thế lực gia tộc lớn, đảm bảo rằng họ không tự ý lộng hành, đe dọa đến sự an toàn của dân thường."

"Vì Hoa Quốc cần sự tồn tại của các gia tộc lớn, nhưng cũng lo ngại rằng tranh chấp giữa họ có thể ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật của dân chúng. Do đó, cơ quan này được lập ra để kiểm soát các gia tộc."

"Đúng vậy, ở Giang Đô cũng có một chi nhánh của Cục Giám sát."

An Minh Kiệt gật đầu, bổ sung: “Nếu cục này can thiệp, những chuyện mờ ám của nhà họ Phong chắc chắn sẽ bị phanh phui.”