Chương 68: Nổ Nhà Máy

Với mối quan hệ hiện tại giữa An Nhu và Tô Giang, khả năng cao là gã sẽ bị An Nhu ghi hận lâu dài.

Quan trọng hơn, gã lại không có lựa chọn, Tô Giang nói gì, gã cũng đành phải chịu trận.

Nhìn cái vẻ mặt đáng ghét của Tô Giang, tâm trạng tốt đẹp ban nãy của Lý Tài bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại cảm giác khó chịu như vừa nuốt phải thứ gì ghê tởm.

Sao An Nhu lại đi thích một kẻ đáng ghét như thế này cơ chứ?

Không còn cách nào khác, đang ở thế yếu, gã đành phải nhún nhường, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, rồi miễn cưỡng nói: “Chuyện nhỏ thôi, tôi gánh giúp cậu.”

“Gánh cái gì cơ, nhậu hay làm nổ nhà máy?”

“Đùa à, tối nay chúng ta chỉ đi uống rượu thôi, làm gì có chuyện nổ nhà máy?”

Nghe Lý Tài nói thế, Tô Giang mới hài lòng nở một nụ cười. Không hổ là người của An Minh Kiệt, rất biết thời thế.

Đường đời giờ đã rộng mở, Lý Tài.

“Thôi được rồi, đưa tôi về nhà đi!” Bây giờ đã khuya lắm rồi, Tô Giang cũng muốn về ngủ.

“Cậu không thể tự bắt taxi mà về à?”

“Sao? Anh muốn dẫn tôi đi làm nổ nhà máy à?”

“... Xe để ở đằng kia, tôi đưa cậu về.”

Lúc này, Lý Tài chỉ cảm thấy uất ức vô cùng. Bị An Nhu ăn hiếp thì gã còn hiểu được, vì dù gì cũng là yêu thương chiều chuộng cô. Nhưng giờ lại bị Tô Giang lợi dụng danh nghĩa An Nhu để bắt nạt, mà tệ hơn là hắn thật sự đã giúp ích lớn cho nhà họ An, gã cũng chẳng thể làm gì hắn.

Mẹ kiếp, sống thật khó.

Trước khi về, Lý Tài đã tiêu hủy hết mọi thứ ngoại trừ khẩu súng bắn tỉa, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Trong xe, Lý Tài vừa lái vừa tò mò liếc nhìn Tô Giang đang ngồi bên ghế phụ. Lúc này hắn trông có vẻ rất nhàn nhã, đang nhìn ra ngoài cửa sổ một cách chán chường.

“Kỹ thuật bắn tỉa của cậu, học từ đâu thế?”

Lý Tài thực sự rất tò mò. Phát súng mà Tô Giang bắn khi đứng trên cây ấy, không chỉ gã, mà cả những tay súng bắn tỉa mà gã từng gặp, hiếm ai có thể thực hiện được, chỉ có những người xuất sắc nhất trong quân đội mới làm được điều đó.

Chưa kể, lúc ấy Tô Giang chỉ dựa súng lên vai mà không cần ngắm lâu đã bắn, như thể hắn chắc chắn rằng phát súng đó sẽ trúng đích.

Thấy Lý Tài hỏi, Tô Giang thản nhiên đáp: “Tôi đã nói rồi mà, là khả năng đặc biệt.”

“Đừng có đùa, nói chuyện với chuột thì tôi còn không hiểu nổi, nhưng cái này chắc chắn không phải là khả năng đặc biệt gì cả!”

“Tôi học được khi đi du lịch với bố ở Hawaii.”

“Cậu nghĩ tôi chưa từng xem Conan à?”

Khóe miệng Tô Giang co giật, sớm biết vậy đã chẳng bắn phát súng đó. Hắn thở dài, nói với giọng đầy ẩn ý: “Lão Lý à, tôi học những kỹ năng này từ đâu có quan trọng không?”

“Chỉ cần có An Nhu, tôi và nhà họ An mãi mãi không thể đối đầu, vậy chẳng phải đã đủ rồi sao?”

Nghe vậy, Lý Tài ngẩn người rồi khẽ cười, không hỏi thêm gì nữa. Dù gì thì ai cũng có bí mật của riêng mình. Chỉ cần Tô Giang đứng về phía nhà họ An, đúng là không cần phải tra hỏi kỹ làm gì.

“Khả năng đặc biệt của cậu, dạy tôi được không? Tôi cũng muốn học.”

“Anh nói đến bắn tỉa à? Được thôi, hôm nào tôi dạy anh.”

“Cả khả năng nói chuyện với chuột nữa, tôi cũng muốn học.”

“Ờ... cái đó thật sự không dạy được.”

Trừ khi anh cũng có một hệ thống, rồi một ngày nào đó trên đường đến trường gặp phải côn đồ cướp của, sau đó ra tay nghĩa hiệp thì may ra có cơ hội bốc thăm trúng kỹ năng đó thôi.

Nghe Tô Giang nói vậy, Lý Tài cũng không yêu cầu nữa. Học được kỹ thuật bắn tỉa của Tô Giang đã là quá tốt rồi, còn cái khả năng nói chuyện với chuột thì quá kỳ quặc.

Dù Tô Giang có dạy, gã cũng chưa chắc đã dám học, sợ rằng một ngày nào đó bị người ta bắt gặp đang nói chuyện với chuột, rồi một cú điện thoại là gã bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Chẳng mấy chốc, Lý Tài đã đưa Tô Giang đến cổng khu chung cư. Đợi hắn xuống xe xong, gã đạp ga phóng thẳng về nhà An.

“Sao phải chạy nhanh thế nhỉ?”

Tô Giang nhìn Lý Tài rồ ga phóng đi, lắc đầu rồi bước về căn nhà nhỏ của mình. Việc đầu tiên hắn làm là tắm rửa. Lúc đánh nhau với Võ Thành Nhân, người hắn dính đầy bùn đất, bẩn thỉu, cũng may là hắn không bị bệnh sạch sẽ nên cố chịu được tới bây giờ.

Nằm lên giường, Tô Giang nhắn tin cho An Nhu, báo cho cô biết mình đã về nhà an toàn, rồi cắm điện thoại vào sạc và trùm chăn ngủ ngon lành.

Ở phía bên kia, Lý Tài nhanh chóng quay lại nhà họ An. Thế nhưng khi đến nơi, gã phát hiện ra An Minh Kiệt không có ở nhà, chắc hẳn là anh ta ra ngoài làm việc rồi.

Không còn cách nào khác, gã đành gọi điện cho An Minh Kiệt.

Chuông điện thoại reo khá lâu mới được bắt máy. Ở đầu dây bên kia, giọng nói mệt mỏi của An Minh Kiệt vang lên.

“Sao rồi, anh với Tô Giang ổn chứ?”

“Chúng tôi đã cho nổ tung nhà máy của nhà họ Phong!”

“???”

Nghe thấy câu này, An Minh Kiệt lập tức tỉnh táo hẳn, anh ta rời điện thoại khỏi tai, nhìn đồng hồ. Ba giờ sáng, không lẽ mình đang mơ sao?

Tôi chỉ bảo anh đi xem xét tình hình, sao giờ lại thành ra cho nổ nhà máy?

Hơn nữa, chẳng phải Tô Giang đi cùng anh để giải quyết sát thủ à?

Sao tự dưng lại thành nổ nhà máy thế này?

“Lý Tài, anh đang đùa với tôi đấy à?”