Hắn phải hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt trong vòng một tuần, giúp nhà họ An đánh bại Phong gia.
Chỉ khi giải quyết xong nguy cơ bị hệ thống xóa bỏ, hắn mới có thể yên tâm mà ở bên An Nhu.
Ban đầu, hắn không định dính vào cuộc tranh đấu này, nhưng tình hình bây giờ đã khác.
An Minh Kiệt hành động quá chậm, theo kế hoạch của anh ta thì ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới có thể lật đổ nhà họ Phong.
Nhưng Tô Giang đâu thể đợi nửa tháng, đã nói với An Nhu là một tuần, thì sẽ là một tuần.
Tuy nhiên, làm thế nào để thực hiện, hắn cần bàn bạc với An Minh Kiệt, tránh làm hỏng một số kế hoạch của anh ta.
Lúc này đã khá muộn, để đảm bảo an toàn cho sinh viên, trường không cho phép họ ở lại chơi đến tối. Xe buýt đã đợi sẵn ở cổng khu vui chơi để đưa mọi người về.
Cả ngày dài với các hoạt động vui chơi cũng đủ khiến họ cảm thấy mệt nhoài, những trò chơi thú vị cũng đã được khám phá hết, nên mọi người đều khá hài lòng.
Tô Giang và An Nhu cùng bước ra khỏi khu vui chơi, hắn đưa mắt tìm kiếm xung quanh và nhận ra Lý Tài đã biến mất.
Có lẽ gã đã đi làm nhiệm vụ chính rồi, Tô Giang nghĩ, nhưng hắn vẫn không biết An Minh Kiệt phái Lý Tài đến đây để làm gì.
Cách khu vui chơi vài kilomet, ở một vùng ngoại ô.
Lý Tài đang nằm ẩn mình trong một bụi cây rậm rạp, giấu kín bản thân.
Trước mặt gã không xa là một nhà máy lớn, tiếng máy móc chạy rầm rập không ngừng phát ra từ bên trong, dường như đang sản xuất thứ gì đó.
Điện thoại rung lên, nhưng ánh mắt Lý Tài vẫn chăm chú dán vào nhà máy, tay từ từ đưa vào túi lấy điện thoại ra, bắt máy.
“Tình hình thế nào?” Giọng của An Minh Kiệt vang lên từ đầu dây bên kia.
“Giống hệt như trong tài liệu, đúng là có một nhà máy ở đây. Chắc chắn là của nhà họ Phong.”
“Có vào được không?”
“Không, bên ngoài có người canh gác, nhưng có thể khẳng định đây là nơi nhà họ Phong sản xuất vũ khí.”
“Được rồi, quay về đi. Tôi sẽ nghĩ cách xử lý nhà máy này sau.”
Ngay sau đó, An Minh Kiệt cúp máy, Lý Tài dùng điện thoại chụp vài tấm hình từ xa, rồi nhìn đồng hồ trước khi rời đi.
Một lúc sau, khi Tô Giang đang ngồi trên xe buýt rời khỏi khu vui chơi, hắn tình cờ thấy Lý Tài trong bộ đồng phục nhân viên vội vã quay trở lại.
Nhìn về hướng Lý Tài vừa trở về, Tô Giang trầm ngâm suy nghĩ.
Chiều tối, Tô Giang tiễn An Nhu về đến cổng nhà họ An.
Cả ngày hôm nay dù chơi rất vui, nhưng cũng thật sự mệt. Trên đường về, An Nhu đã cảm thấy cơ thể rã rời.
Thế nhưng cô vẫn phấn khích, cứ nắm chặt tay Tô Giang không muốn buông. Hai người vừa mới tỏ rõ tình cảm, nên giờ chẳng hề muốn rời xa nhau.
Thấy vậy, Tô Giang nhẹ nhàng ôm An Nhu, nói nhỏ: "Về nhà nghỉ ngơi đi, mai tôi sẽ đến tìm cậu."
An Nhu cũng vòng tay ôm lấy Tô Giang, mặt đỏ ửng, khẽ đáp: "Ừm."
Bảo vệ ở cổng nhà họ An nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng đưa tay lên che miệng, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Thậm chí, ông ta còn lén chụp ảnh hai người ôm nhau và gửi ngay vào nhóm chat gia tộc.
"【Hình ảnh】"
"Mẹ kiếp! mẹ kiếp! mẹ kiếp!”
"Đại tiểu thư thật sự đang yêu sao?"
"Ảnh ghép, nhìn qua đã biết rồi."
"Rốt cuộc là thật hay giả, tôi vừa nhìn thấy tấm ảnh, súng suýt nữa thì cướp cò!"
"Thằng nhãi kia tôi từng gặp rồi, trước đó hắn đi cùng đại tiểu thư đến gặp An thiếu.”
"......"
Chỉ trong chốc lát, nhóm chat gia tộc nhà họ An đã bùng nổ vì tấm ảnh này.
Lúc này, An Minh Kiệt vẫn đang ở ngoài giải quyết công việc. Điện thoại không ngừng rung lên, anh ta mở ra xem và ngay lập tức thấy bức ảnh ấy.
Khóe miệng anh ta giật nhẹ. Dù bình tĩnh đến mấy, giờ phút này An Minh Kiệt cũng có chút bực bội.
Ông đây bên ngoài đánh đấm vất vả, hai đứa chúng mày thì ở ngay cửa nhà âu yếm nhau?
Vì vậy, An Minh Kiệt lạnh mặt gõ một dòng tin nhắn, hiếm hoi lắm mới thấy anh ta lên tiếng trong nhóm: "Không có việc gì làm hả, rảnh quá nhỉ?"
Ngay lập tức, nhóm chat rơi vào im lặng. Những người quen thuộc với An Minh Kiệt đều hiểu rằng tâm trạng của anh ta đang không được tốt lắm.
An Minh Kiệt cất điện thoại đi, hừ lạnh một tiếng. Các thành viên nhà họ An bên cạnh anh ta ai nấy đều mù mờ, không hiểu sao đại ca lúc nãy còn vui vẻ, giờ xem xong điện thoại lại nổi cáu?
Mọi người đều vô cùng tò mò, không biết chuyện gì đã xảy ra trong nhóm chat khiến An Minh Kiệt không vui như vậy. Nhưng họ cũng chẳng dám mở điện thoại ra xem ngay trước mặt anh ta, cho nên đành chịu cảnh bứt rứt khó chịu.
Lúc này, trước cổng nhà họ An, Tô Giang và An Nhu đang lưu luyến chia tay. Đột nhiên, Tô Giang nhớ ra điều gì đó, hắn tháo balo xuống, đưa vào tay An Nhu.
An Nhu khó hiểu hỏi: "Sao cậu lại đưa balo cho tôi?"
"Phú Quý đang ngủ trong này. Tối nay nó ở chỗ cậu, mai tôi sẽ đến đón." Tô Giang cười giải thích. Hành động tiếp theo của hắn sẽ không tiện mang theo Phú Quý.
"Ồ..." An Nhu không hỏi thêm, dù sao cô cũng rất thích ở cùng Phú Quý. Cô luôn muốn thử ôm nó ngủ, xem cảm giác sẽ thế nào.
Chắc sẽ thoải mái lắm đây, lông nó mượt mà thế kia, chắc chắn còn thích hơn ôm gối ôm.