Tuần tiếp theo, Tô Giang trải qua những ngày bình thường, cứ như đã quay lại cuộc sống trước khi có hệ thống.
Thứ hai.
Buổi sáng, hắn dậy sớm, vội vàng đến lớp rồi nằm bò ra ngủ.
Tô Giang ngạc nhiên phát hiện, tiết học của lão Trương có thể giúp hắn dễ dàng vượt qua tình trạng cơ thể siêu phàm không cần ngủ, khiến hắn ngủ cực kỳ ngon lành.
Buổi trưa, Tô Giang bỏ rơi Vương Tử Dương để đi ăn trưa với An Nhu.
Buổi chiều, Vương Tử Dương lại tiếp tục bị bỏ rơi.
Đến giờ tự học buổi tối, Tô Giang tự nhủ không thể để Vương Tử Dương thất vọng, cả hai lập tức quyết định trốn học và qua đêm ở quán net.
Đêm đó, hai người chơi thảm hại không dám nhìn lại, thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ đụng vào cái game rác rưởi này nữa.
Thứ ba.
Vì sáng không có tiết, Tô Giang và Vương Tử Dương ngủ bù ở nhà, đến chiều mới đến trường học.
Đêm đó, cả hai lại tiếp tục trốn tự học buổi tối để vào quán net, tiếp tục chiến đấu trong trò chơi.
Thứ tư.
Buổi sáng, việc trốn tự học đã bị lão Trương phát hiện, cả hai bị mắng trước mặt cả lớp.
Nghe đồn có người đã báo cáo, nhưng cả hai không biết là ai.
Tô Giang bị lão Trương gọi vào văn phòng, mắng thêm nửa tiếng, sau đó ông ta đưa cho hắn năm tờ bài tập thi đấu, bắt hắn phải hoàn thành và nộp trước thứ sáu.
Buổi trưa, Tô Giang ăn cơm với An Nhu, cũng không hiểu sao trên mặt cô có vẻ đắc ý.
Buổi tối, Vương Tử Dương không sợ chết tiếp tục rủ Tô Giang đi qua đêm, nhưng hắn từ chối đề nghị chết chóc đó. Hắn điên cuồng hoàn thành năm tờ bài tập, sau đó cùng An Nhu đi dạo ven sông.
Thứ năm.
Sáng sớm, Tô Giang chạy đến văn phòng lão Trương, quăng năm tờ bài tập lên bàn ông ta. Hắn cảm thấy rất hả hê.
Nhưng rồi hắn lại nhận thêm năm tờ bài tập nữa.
Buổi trưa, Vương Tử Dương tức giận nói với Tô Giang điều gì đó, nhưng hắn không chú ý lắm. Có lẽ là về việc hắn bỏ bạn vì gái, không chịu đi ăn trưa cùng.
Buổi chiều, Vương Tử Dương tỏ ra tươi cười xin lỗi Tô Giang. Dường như An Nhu đã dùng thông tin của Kỷ Mộng để đe dọa gã, bảo gã yên phận, không được làm loạn.
Phải nói rằng, Vương Tử Dương đúng là người biết co biết duỗi, mặt gã thay đổi nhanh chóng khiến Tô Giang đề nghị gã nên thi lại và đăng ký vào trường điện ảnh.
Những ngày tháng bình thường như vậy cứ tiếp tục kéo dài đến thứ sáu.
Thứ sáu.
Hôm đó là ngày trường tổ chức buổi đi chơi. Xe buýt của trường đã đợi sẵn trước cổng lúc 8 giờ sáng, chuẩn bị đưa họ đến công viên giải trí.
Tối hôm trước, Tô Giang đã sắp xếp sẵn đồ đạc. Sáng hôm sau, hắn dậy sớm, vệ sinh cá nhân xong rồi mang ba lô rồi ra ngoài.
Ban đầu, hắn định đi chuyến xe sau, nhưng An Nhu cứ khăng khăng đòi ngồi chuyến xe đầu tiên và nhất định bắt hắn đi cùng.
“Nếu sáng mai không thấy cậu trên chuyến xe đầu, thì cậu chết chắc.”
Cô nghiến răng, đe dọa hắn như vậy.
Thành thật mà nói, Tô Giang không sợ bị An Nhu đe dọa. Hắn chỉ đơn giản là không thể ngủ tiếp mà thôi.
Đi trên đường, hắn vừa ăn bánh bao, vừa lướt điện thoại.
“Sao ba lô hôm nay lại nặng thế nhỉ? Hôm qua mình có sắp nhiều đồ đâu?”
Tô Giang lẩm bẩm, nghĩ rằng mình đã gói đồ hơi nhiều nên ba lô nặng hơn bình thường.
“Meo!”
Một tiếng mèo kêu phát ra từ trong ba lô khiến Tô Giang giật mình, hắn cứng đờ người, từ từ quay đầu nhìn ba lô của mình.
Không thể nào!
Vừa rồi chắc là mình nghe nhầm, đúng không?
Ôm lấy chút hy vọng cuối cùng, hắn kéo khóa ba lô ra một cách cẩn thận.
Một cái đầu mèo trắng nhỏ ló ra, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào hắn.
Rắc!
Hy vọng của Tô Giang tan vỡ.
“Sao mày lại ở đây?” Tô Giang gần như phát điên, nắm lấy gáy của con mèo ngốc, kéo nó ra khỏi ba lô. Giờ hắn chỉ muốn đánh chết nó.
Không lạ gì khi sáng nay hắn cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là do con mèo này trốn mất.
Nhìn đồng hồ, bây giờ có muốn mang nó về cũng không kịp nữa. Tô Giang đành bất lực nghĩ rằng thôi đành mang nó theo đến công viên giải trí vậy.
“Meo!” Tôi đói!
Con mèo ngốc không nhận ra nguy hiểm, tiếp tục kêu lên.
Bốp!
Tô Giang thưởng cho nó một cái cốc vào đầu. Con mèo trắng đau đến nỗi dùng hai chân che đầu, nước mắt lưng tròng.
“Còn đói nữa không?”
“Meo…” Không đói nữa…
Tô Giang hài lòng gật đầu, nhét nó vào lại ba lô rồi tiếp tục đi.
Mèo mà đói thì sao?
Đa phần là do nghịch ngợm, cứ đánh một trận là xong.
Nửa tiếng sau, Tô Giang cuối cùng cũng đến nơi.
“Tô Giang, cậu suýt trễ rồi đó!”
An Nhu đứng trước chiếc xe buýt, khoanh tay, giọng đầy bất mãn nhìn hắn.
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo khoác màu kaki và quần jeans xanh nhạt, làm nổi bật đôi chân thon dài, khiến nhiều nam sinh xung quanh không thể rời mắt khỏi cô.
“Chưa có trễ mà?” Tô Giang cãi lại. Câu trả lời của hắn là một cái véo mạnh vào eo từ An Nhu.
Nhưng cô cũng không làm đau hắn, chỉ là để thể hiện sự không hài lòng.
Tô Giang bất đắc dĩ, vốn dĩ hắn có thể đến sớm hơn, chỉ là do con mèo ngốc làm hắn mất thời gian, khiến hắn lỡ chuyến xe buýt và phải chờ chuyến sau.
“Meo…” Đáng đời.
Con mèo trong ba lô khẽ kêu.
Tô Giang và An Nhu bước lên xe buýt, bất ngờ là Vương Tử Dương cũng ở trên xe. Bên cạnh còn có Kỷ Mộng. Gã vẫy tay với Tô Giang, ra hiệu hắn và An Nhu ngồi chung.