Chương 5: Hắn Tiêu Đời Rồi

Tô Giang không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện, toàn thân bị trói chặt, căn bản không động đậy được.

Xong rồi, thận của ta!

Biết đâu còn vạ lây sang cả giác mạc.

“Cái kia…chúng ta có thể thương lượng chút, thận có thể chỉ lấy một bên được không?”

“Còn nữa, có thể cho tôi dùng thuốc tê không? Tôi sợ đau.”

Người áo đen: “???”

“Thằng nhóc này có phải hiểu lầm gì rồi không?”

“Hắn tưởng chúng ta muốn mổ thận của hắn à?”

“Hơi vô lý, người bình thường ai lại đi thương lượng với kẻ bắt cóc như hắn chứ?”

“Thôi kệ đi, xem đại tiểu thư xử lý hắn thế nào, đến rồi.”

Tô Giang cảm giác xe dừng lại, sau đó lại bị người ta khiêng xuống xe, vòng qua vòng lại không biết đã đến nơi nào.

Rầm!

Tô Giang bị ném mạnh xuống đất, đầu óc choáng váng, sau đó hắn cảm nhận được có người đến gần, một mùi hương thanh mát thoang thoảng quanh chóp mũi.

Ngay sau đó, chiếc mũ trùm đầu bị kéo xuống, Tô Giang lắc lắc đầu cố gắng điều chỉnh tầm nhìn.

Khi hắn mở mắt ra, đập vào mắt là một gương mặt quen thuộc xinh đẹp, đối với hắn ngày hôm nay mà nói, đây tuyệt đối là một gương mặt vô cùng ấn tượng.

“An… An Nhu?”

Lúc này, An Nhu đang mỉm cười nhìn hắn, nhưng đối với Tô Giang, nụ cười ấy lại khiến hắn cảm thấy bất an.

Bên cạnh cô, hai bên trái phải đều là những tên đàn ông cao to mặc vest đen, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lộ vẻ hung ác.

Nhìn là biết ngay là loại nhân vật hắc đạo.

Liên tưởng đến câu “đại tiểu thư” mà hắn vừa nghe được.

Trong lòng Tô Giang bất giác dâng lên một dự cảm chẳng lành.

An Nhu mỉm cười, đưa tay nâng cằm hắn lên, hương thơm thoang thoảng như lAn Nhu xạ phảng phất.

Thanh âm An Nhu phá vỡ sự im lặng, cô cười mà như có như không: "Bạn học Tô Giang có phải đang thắc mắc vì sao mình lại ở đây không?”

"Để tôi giới thiệu, tôi là An Nhu, người của An gia - gia tộc hắc đạo tiếng tăm lừng lẫy ở Giang Đô thành.”

Ực.

Khó khăn lắm Tô Giang mới nuốt được ngụm nước bọt, lúc này hắn chỉ muốn tự cho mình một cái bạt tai thật mạnh.

Tô Giang ơi là Tô Giang, ngươi đúng là có mắt như mù mà, chọn ai không chọn lại chọn cô để tỏ tình.

Trực tiếp chọn trúng một quả bom hạt nhân.

Đại tiểu thư của gia tộc hắc đạo!

Ma xui quỷ khiến thế này ai mà biết được, nếu biết thân phận của cô, hắn thà đi thích Vương Tử Dương còn hơn!

"Cái kia... cái đó..."

"Là hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!"

Tô Giang nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, hắn biết hôm nay có thể lành ít dữ nhiều.

Hôm nay nếu không dỗ dành được vị đại tiểu thư này, có khi mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được.

“Hiểu lầm? Tôi không nghĩ đó chỉ là hiểu lầm đâu!”

“Vì cậu mà danh tiếng của tôi bắt đầu trở nên xấu đi rồi đấy.”

“Lại còn bị đồn rằng chúng ta là thanh mai trúc mã từ nhỏ nữa chứ, ta phi!”

An Nhu cất tiếng cười lạnh, giọng nói của cô mang theo chút băng giá, nghiến chặt hàm răng nhỏ. Tô Giang bỗng thấy bộ dạng này của cô thật sự có chút đáng yêu.

“Chẳng phải buổi chiều cậu rất dũng cảm sao?” An Nhu chất vấn, khuôn mặt tiến gần về phía Tô Giang thêm một chút.

Tô Giang cười ngượng ngùng, cố gắng giải thích: “À... Buổi chiều đúng là tôi có hơi bốc đồng, nhưng đó cũng là vì...”

“Gan cậu chẳng phải lớn lắm sao?” An Nhu không đợi Tô Giang nói hết, tiếp tục truy vấn.

“Tôi... tôi chỉ là...”

“Cậu còn dám nói thích chân của bà cô đây cơ mà!” An Nhu đột nhiên cao giọng, trong mắt ánh lên chút tinh quái.

“Bây giờ tôi hỏi cậu, chân tôi có trắng không, cậu còn dám trả lời?”

【Đinh! Hệ thống kích hoạt nhiệm vụ, vui lòng trả lời câu hỏi theo đúng suy nghĩ của mình, nếu không sẽ bị trừng phạt!】

Đinh cái đầu nhà ngươi ấy!

Lúc này mà ngươi còn nhảy ra phá rối nữa thì có được không hả!

Tô Giang sắp phát điên lên với cái hệ thống phiền toái này.

Hắn không mong ngươi đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng ít nhất đừng đổ dầu vào lửa như thế chứ.

Tô Giang đấu tranh nội tâm một lúc lâu, nghĩ đến việc có thể bị hệ thống trừng phạt, thậm chí là bị xóa sổ, cho nên hắn đành nhắm mắt, hít sâu một hơi, thành thật mà trả lời.

“Sao, bây giờ không dám nói gì nữa à? Ban ngày chẳng phải cậu...”

“Bạn học An Nhu, chân của cậu thực sự rất trắng và đẹp, tôi thật sự rất thích chân của cậu!”

Vừa thốt ra câu này, Tô Giang cảm thấy mặt mình như bị lửa thiêu đốt, chưa bao giờ hắn thấy xấu hổ và bối rối đến thế.

Dù bình thường hắn có mặt dày đến đâu, giờ phút này cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Thà chết quách đi cho rồi! Trong mắt Tô Giang ánh lên vẻ u ám tuyệt vọng.

Có ngàn vạn cách chết, mà hắn lại chọn cái chết xã hội này.

【Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng ngẫu nhiên!】

【Đang tiến hành quay thưởng...】

【Chúc mừng túc chủ nhận được kỹ năng trung cấp - Võ thuật tinh thông!】

Trong nháy mắt, hàng loạt kỹ năng đấu võ và phương pháp chiến đấu tràn vào đầu Tô Giang, rõ ràng và chi tiết, như thể hắn đã luyện tập cả ngàn lần vậy.

Ngay lập tức, Tô Giang ngạc nhiên nhận ra, hắn có thể dễ dàng tháo dây trói trên người mình.

Khi chuẩn bị hành động, hắn ngẩng đầu lên, bất chợt bắt gặp ánh mắt đỏ bừng của An Nhu, cô đang nhìn hắn với vẻ xấu hổ và giận dữ.

Còn hai gã vệ sĩ mặc đồ đen bên cạnh cũng bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc, thậm chí còn ngầm giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Tô Giang: ???

Cái gì chứ, các người giơ ngón tay cái với ta để làm gì?

Mấy người làm xã hội đen kiểu gì mà lạ thế?

Tô Giang không biết rằng, trong gia tộc, An Nhu tuy là một tiểu thư được cưng chiều, nhưng lại là một cô gái nghịch ngợm và tinh quái.

Cả An gia, từ trên xuống dưới không ai dám đụng đến An Nhu.

Ai mà chọc giận cô, sau này chắc chắn sẽ bị trả thù đủ cách, khiến người ta không kịp trở tay.

Ngay cả gia chủ và thiếu gia cũng đau đầu với cô, tất nhiên đó cũng là biểu hiện của sự yêu chiều.

Với câu nói vừa rồi của Tô Giang, hai gã vệ sĩ chỉ biết lắc đầu và nói: "Người anh em, mong ngươi lên đường bình an!”

Ban đầu An Nhu chỉ định mang hai người họ đến để dọa Tô Giang một chút, khiến hắn sợ hãi mà thôi.

Nhưng với những lời vừa rồi của hắn, rõ ràng là xong rồi.

Tiểu thư chắc chắn sẽ không tha cho hắn đâu!

Hắn tiêu đời rồi.