“Thật à?” An Nhu thấy hắn khen ngợi thì có chút động lòng, không lẽ ngon đến vậy?
Cô đưa ly trà lên môi, hút một ngụm nhỏ, vị ngọt đậm lập tức lan tỏa.
“Chậc, ngọt quá, đúng là tôi không uống quen.” An Nhu nhăn mày nhỏ lại, đặt trà sữa lại cho Tô Giang.
Tô Giang nhìn ly trà sữa trong tay mình, rồi nhìn sang An Nhu. Vừa nãy... chẳng phải là gián tiếp hôn nhau sao?
An Nhu lúc này cũng nhận ra mình vừa uống từ ống hút mà Tô Giang đã dùng trước đó.
Gương mặt cô đỏ ửng, vội chuyển chủ đề trước khi Tô Giang kịp nói gì.
“À này, chị Thu Na, bọn em đi trước nhé. Lần sau lại đến chơi!”
Nói xong, An Nhu không đợi Thu Na phản ứng, chạy vội ra ngoài, không thèm quan tâm xem Tô Giang đã theo kịp hay chưa.
Tim cô lúc này loạn hết cả lên, chẳng ngờ lại gián tiếp hôn Tô Giang như thế. Tô Giang liệu có hiểu lầm gì không nhỉ?
Tô Giang nhìn bóng lưng An Nhu, cảm thấy bất lực: “Này, đồ còn chưa cầm nữa.”
Thu Na cảm thấy buồn cười, bưng đống đồ họ mua, đặt vào tay Tô Giang rồi nhẹ nhàng dặn: “Cậu mang được không đấy? Hơi nặng, để chị gọi An Nhu quay lại giúp.”
“Không cần đâu, chị Thu Na, em mang được.” Tô Giang cười đáp, một tay ôm tất cả đồ đạc, trông như không tốn chút sức lực nào.
Thu Na ngạc nhiên, không ngờ nhìn cậu chàng trông chẳng có cơ bắp mấy nhưng lại khỏe như vậy.
“An Nhu đôi khi có chút tính tiểu thư, cậu nhớ chiều chuộng cô ấy một chút.” Thu Na nghiêm túc nhìn Tô Giang, rồi nói tiếp: “Trước giờ, cô ấy chưa bao giờ gần gũi với bạn nam nào. Chị mong cậu dù thế nào cũng đừng làm cô ấy buồn.”
Tô Giang nghe vậy, nhìn bóng dáng đang đứng chờ ở ngoài cửa, ánh mắt hắn thoáng dịu lại, khẽ đáp: “Chị yên tâm, em sẽ không làm cô ấy buồn đâu.”
Ra khỏi cửa hàng, An Nhu thấy Tô Giang ôm đồ nhiều quá mới nhớ ra mình mải ngại ngùng mà quên mất đống đồ của Phú Quý.
Cô vội chạy tới, ngại ngùng nói: “Để tôi giúp cậu cầm bớt.”
Nhìn quanh quẩn, An Nhu lại chẳng thấy có món nào cô có thể cầm giúp.
“Cậu cầm ly trà sữa này đi.” Tô Giang bật cười, đưa ly trà sữa cho An Nhu.
“...Ồ.” An Nhu nhận lấy, mặt lại đỏ bừng. Nhân lúc Tô Giang quay lại chào tạm biệt Thu Na, cô lén uống thêm một ngụm.
Uhm, ngọt thật, An Nhu lè lưỡi.
Nhưng mà cũng ngon phết.
“Chị Thu Na, bọn em đi đây!”
“Ừ, nhớ đến chơi nhé!”
An Nhu vẫy tay chào, Tô Giang vì đang ôm đồ nên chỉ có thể khẽ gật đầu chào lại.
Hai người đi trên đường về, ngang qua một cửa hàng bán đồ gia dụng, An Nhu bỗng nhiên đứng lại.
“Sao thế?” Tô Giang tò mò hỏi, không biết cô nàng lại định làm gì.
“Tôi vừa nghĩ ra... Hình như nhà cậu chỉ có một đôi dép thôi.” An Nhu đặt ngón tay lên môi, nghĩ ngợi.
“Vậy thì sao?”
“Nếu cô và chú hoặc có khách đến chơi mà không có dép đi trong nhà thì bất tiện lắm. Cậu chờ tôi chút.”
Nói rồi, An Nhu chạy vào cửa hàng, vài phút sau quay ra với hai đôi dép mới.
“Đây! Từ giờ trở đi, ở nhà cậu chỉ được mang đôi này thôi.” An Nhu lấy ra một đôi dép màu xanh dương rồi chỉ vào đôi màu hồng, “Còn đôi này là của tôi, ngoài tôi ra thì không ai được mang!”
Tô Giang thấy thế, buồn cười hỏi: “Thế đôi dép cũ của tôi thì sao?”
An Nhu nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Ờ... thì để dành cho khách? Kệ đi, dù sao cậu cũng chỉ được mang đôi này thôi!”
Giọng An Nhu đầy kiên quyết, đôi chân dài như đang sẵn sàng nếu Tô Giang dám phản đối, cô sẽ nhảy lên giẫm hắn ngay lập tức.
Thấy Tô Giang gật đầu đồng ý, An Nhu lập tức mỉm cười, tâm trạng trở nên vui vẻ.
Sau đó, hai người ra đường bắt xe, lần này là An Nhu chủ động gọi xe.
Tô Giang đứng bên cạnh, vô tình liếc qua ly trà sữa trên tay An Nhu thì cảm thấy ngạc nhiên.
Sao trà sữa lại vơi hết một nửa rồi?
Thấy An Nhu vừa dán mắt vào điện thoại vừa nhấp từng ngụm nhỏ, Tô Giang thầm thở dài.
Ai là người vừa nói không thích uống trà sữa nhỉ?
Là chó chứ ai.
Là con chó tên An Nhu.
Tô Giang cảm thấy tiếc, ban nãy còn thấy ly trà sữa ngon lắm, vậy mà xem ra hắn chẳng còn hớp nào nữa rồi.
Giờ mà đòi lại ly trà từ An Nhu, chắc chắn cô nàng sẽ giận dỗi rồi mắng hắn nữa.
Tô Giang đã quá quen với việc này rồi.
Chờ chút, tại sao hắn lại quen với những việc này nhỉ?
Không lâu sau, hai người về đến nhà. Mở cửa ra, cảnh tượng trước mặt khiến họ sững sờ.
Chú mèo Phú Quý đang nằm trên ban công, hai chân ôm lấy một cây xúc xích, nghe tiếng mở cửa, nó lập tức khựng lại, quay đầu nhìn Tô Giang và An Nhu với vẻ tội nghiệp.
Cứ như nó vừa bị bắt quả tang đang làm điều gì đó xấu.
“Á!” An Nhu reo lên, chạy ra ban công bế Phú Quý lên: “Sao lại một mình ăn xúc xích ở đây vậy, chắc đói lắm nhỉ?”
Tô Giang nhíu mày, nhìn những bao bì xúc xích rải rác khắp nơi.
Ăn xúc xích thì hắn hiểu, nhưng con mèo ngốc này làm sao mà cắn được bao bì ra?
Hơn nữa còn cắn gọn gàng thế này.
“Meo~!” Xin lỗi!
Bị bắt quả tang, Phú Quý lập tức cúi đầu nhận lỗi, không biện hộ.
Con mèo này ít ra cũng biết nhận lỗi, nên Tô Giang quyết định tha cho nó.
An Nhu vui vẻ giới thiệu từng món đồ mà họ vừa mua cho Phú Quý.
“Phú Quý, nhìn này, đây là ổ mèo của em.” An Nhu cầm ổ mèo đưa tới, rồi tiếp tục cầm khay cát vệ sinh, “Còn đây là khay cát của em, sau này...”