Biểu cảm của hai người chuyển từ ngạc nhiên sang nụ cười không thể kiềm chế được, ánh mắt lộ rõ sự phấn khích như thể vừa phát hiện ra chuyện gì thú vị.
Tô Giang biết, lần này thì xong thật rồi.
Hắn từ bỏ sự phản kháng, đứng dậy như một xác sống ra mở cửa.
“Sao lâu vậy? Phú Quý đâu?”
An Nhu trách yêu một câu, rồi nhanh nhẹn lách người vào nhà mà không nhận ra biểu cảm của Tô Giang, vì cô đã quá háo hức muốn xem nhà của hắn trông như thế nào.
“Nhà cậu sạch sẽ quá...” An Nhu hào hứng nhìn quanh, nhưng lời nói bỗng dừng lại khi ánh mắt cô vô tình lướt qua hai người đang ngồi trên sofa.
Cô như đứng hình.
Tô Giang không phải ở một mình sao? Sao lại có thêm người khác, mà còn có vẻ là bậc trưởng bối?
“Đây... đây chẳng lẽ là...” An Nhu cứng đờ, quay đầu nhìn Tô Giang, đôi mắt đẹp của cô ngập tràn sự kinh ngạc, giọng run rẩy gần như không thể nghe thấy.
Làm ơn đừng là ba mẹ của Tô Giang!
Nếu đúng thật thì cô chỉ muốn độn thổ thôi!
Vừa nãy cô còn gọi hắn là đồ lưu manh nữa chứ!
Tô Giang không còn cách nào khác, đành phải cắn răng giới thiệu: “À, như cậu thấy đó, đây là ba mẹ tôi.”
Rồi hắn quay lại phía ba mẹ mình, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng giới thiệu: “Ba mẹ, đây là An Nhu, cô ấy là... ừm, bạn tốt của con.”
“Cháu... cháu chào cô chú!” Mặt An Nhu lập tức đỏ bừng, giống như một quả táo chín, đầu cúi gằm, gần như chạm vào ngực, hai tay nắm chặt lấy gấu áo.
Đồ khốn Tô Giang! Đồ ngốc Tô Giang! Đồ lưu manh Tô Giang!
Có trưởng bối ở nhà sao không nói trước với tôi? Bây giờ phải làm sao đây!
“Meo?”
Phú Quý nằm trong lòng mẹ Tô, ngơ ngác nhìn xung quanh, nó cảm nhận được không khí có gì đó không đúng, hình như nó đã làm sai chuyện gì đó.
Rồi nó lại nằm xuống, nghĩ bụng: chuyện này thì liên quan gì tới nó chứ?
Nó chỉ là một con mèo thôi mà.
“Ôi chao, chào cháu, chào cháu, mau ngồi đi, mau ngồi đi!”
Ba mẹ Tô lập tức đứng dậy, nhiệt tình kéo tay An Nhu, mời cô ngồi xuống ghế sofa.
Phú Quý bị mẹ Tô đặt sang một bên, chú mèo trắng cũng chẳng quan tâm, duỗi người một cái rồi tìm chỗ khác nằm.
Ánh mắt mẹ Tô không rời khỏi An Nhu, bà cười tươi, như thể vừa phát hiện ra một báu vật.
Chà, con bé xinh đẹp quá, thân hình cũng hoàn hảo nữa!
Đúng là con trai của mình, làm được chuyện lớn mà chẳng hé răng câu nào!
Bảo sao cứ giục chúng ta về sớm, hóa ra là cất giấu bảo bối ở đây!
Mẹ Tô tự hào liếc nhìn Tô Giang, bị mẹ phát hiện rồi nhé.
Mẹ đến thăm hôm nay đúng là quá đúng lúc!
Ba Tô cũng âm thầm giơ ngón cái khen ngợi với Tô Giang, còn hắn thì nhắm mắt, không muốn nhìn nữa.
“An Nhu... tên đẹp thật!” Mẹ Tô mỉm cười, giọng điệu đầy ấm áp.
“Cô... cô cứ gọi cháu là Nhu Nhu cũng được.” An Nhu đỏ mặt, giọng run run đáp lại.
“Nhu Nhu à, nghe thân thiết hơn hẳn.” Mẹ Tô cười rạng rỡ, tiếp tục hỏi: “Cháu thường xuyên đến nhà Tô Giang chơi lắm à?”
An Nhu nghe thấy câu hỏi này thì lập tức căng thẳng, sợ rằng mình bị hiểu lầm là hay đến nhà hắn.
Cô vội vàng xua tay giải thích: “Không! Không đâu, , hôm nay là lần đầu tiên cháu đến.” Giọng cô đầy vẻ khẩn trương, sợ rằng mẹ Tô sẽ hiểu lầm.
Nói xong, An Nhu ngước lên nhìn Tô Giang, ánh mắt như cầu cứu.
Tô Giang cảm thấy đau lòng, hắn có cảm giác như An Nhu sắp vỡ vụn.
Thế là hắn lập tức giải thích mọi chuyện với mẹ mình.
Vài phút sau, mẹ Tô nhìn con trai mình với vẻ nghi ngờ.
"Con nói là, hai đứa mới quen nhau không lâu?"
"Đúng vậy!"
"Rồi tối qua tình cờ nhặt được con mèo trắng này?"
"Vâng!"
"Và hôm nay cô bé An Nhu đến chỉ để xem con mèo này?"
"... Đúng vậy." Giọng Tô Giang dần yếu đi, có chút thiếu tự tin.
Thật sự mà nói, điều này khó lòng khiến người khác tin tưởng.
Hơn nữa, Tô Giang đã giấu đi nhiều chi tiết, như chuyện liên quan đến thế giới ngầm và cả chuyện tỏ tình nữa. Trước đó, chuyện hắn tỏ tình với An Nhu đã bị lão Trương báo cho bố mẹ hắn biết. Nhưng họ vẫn chưa biết đối tượng tỏ tình chính là An Nhu.
Nếu để họ biết chuyện này, Tô Giang chắc chắn không sống nổi, sẽ bị hai ông bà trêu chọc cả đời.
An Nhu thấy mẹ Tô có vẻ không tin, liền nhanh chóng nói: "Là sự thật, cháu thực sự chỉ đến để thăm Phú Quý thôi."
"Phú Quý?"
"Meo~?" Ai gọi tôi?
"À... là con mèo."
Lúc này mẹ Tô mới hiểu ra, hóa ra con mèo trắng này tên là Phú Quý.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, điều quan trọng là An Nhu.
Bà mỉm cười: "Nếu An Nhu đã nói vậy thì dì đương nhiên tin rồi."
Bố Tô ngồi một bên không nói gì, liếc mắt nhìn Tô Giang, âm thầm khen ngợi.
Không hổ danh là con trai ta, mới quen không lâu mà đã biết nhặt mèo về để dụ con gái, lại còn thành công đưa người ta đến tận nhà.
Tô Giang liếc mắt đáp trả, con có ý gì đâu, chỉ đơn thuần là thích nuôi mèo thôi mà.
"An Nhu, cháu là người địa phương Giang Đô à?"
"Gia đình cháu cũng ở đây sao? Làm nghề gì thế?"
"Bình thường cháu có áp lực học hành không? Tô Giang nhà cô có bắt nạt cháu không?"
"......"
Mẹ Tô hỏi dồn dập khiến An Nhu không biết nên trả lời câu nào trước.
Bố Tô thấy vậy liền đá nhẹ vào chân mẹ, ra hiệu bà nên kiềm chế chút, đừng làm cô bé sợ.