“... Ờ.” An Nhu cúi đầu, khẽ đáp, để yên cho hắn nắm tay.
Thực ra, cô đang đỏ mặt đến mức không dám ngẩng đầu, chỉ sợ Tô Giang thấy được.
【Đinh! Hệ thống thông báo khẩn cấp, nhiệm vụ đặc cấp đã được kích hoạt — Loạn lạc Giang Đô!】
【Nội dung nhiệm vụ đặc cấp: Trong cuộc chiến sắp nổ ra giữa hai nhà An, Phong, hãy giúp nhà họ An giành chiến thắng cuối cùng!】
【Phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ là kỹ năng đặc cấp ngẫu nhiên, nếu nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ xóa sổ chủ nhân!】
Vừa đi được một đoạn, âm thanh thông báo của hệ thống bất ngờ vang lên trong đầu, khiến Tô Giang khựng lại.
Nhiệm vụ lần này hoàn toàn khác với những lần trước.
Những nhiệm vụ trước đây dù thất bại cũng chỉ bị trừng phạt, nhưng lần này, hệ thống lại không nương tay mà đưa ra lời đe dọa “xóa sổ”.
Hệ thống rốt cuộc muốn làm gì, cứ liên tục giao cho mình những nhiệm vụ kỳ quái, cảm giác này khiến Tô Giang rất khó chịu.
Hắn có cảm giác như có ai đó từ thế giới bên ngoài đang dõi theo cuộc sống của mình, thỉnh thoảng lại giao nhiệm vụ và buộc hắn phải đi theo hướng mà họ muốn.
“Sao lại đứng im thế?” Giọng nói của An Nhu vang lên, kéo Tô Giang ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tim cô đã dần bình ổn lại, nhìn thấy Tô Giang bất chợt dừng bước, khuôn mặt hiện lên vẻ băn khoăn.
Thấy sắc mặt Tô Giang có chút không ổn, cô lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tô Giang hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại, nở nụ cười nhẹ nhàng:
“Không có gì, có lẽ là lúc nãy ăn nhiều quá, bụng hơi khó chịu.”
“Cậu ăn như thế, không đau bụng mới lạ.” An Nhu liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói.
Tô Giang tạm gạt bỏ chuyện nhiệm vụ sang một bên, dù sao lúc này hắn cũng không có khả năng chống lại hệ thống, thay vì tự làm khổ mình, hắn chọn cách tận hưởng cuộc sống hiện tại.
Dù sao nhiệm vụ chưa chắc đã thất bại.
Thất bại thì cùng lắm là chết thôi mà.
Ai sống mà không phải chết, sớm hay muộn cũng vậy.
Tô Giang nghĩ thoáng, tuổi này còn biết ăn uống, cần gì phải nghĩ nhiều.
Hai người dạo bước trên con phố khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cũng đến quán lẩu.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, họ tiến về chỗ đã đặt bàn.
Bỗng nhiên, Tô Giang dừng lại, hình như nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bàn bên cạnh.
“Tôi nói với cậu nhé, thằng bạn tôi đúng là vô dụng, ngày nào cũng chép bài tôi, lên lớp thì ngủ, ngáy to đến mức…”
Khóe miệng Tô Giang giật giật, hắn quá quen thuộc với giọng nói này, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Vương Tử Dương — tên bạn trời đánh của hắn.
Chỉ thấy Vương Tử Dương đang ăn lẩu, đối diện là một cô gái, có vẻ cũng là sinh viên đại học Giang Đô, nhưng Tô Giang chưa từng gặp.
Tô Giang nháy mắt ra hiệu cho An Nhu, rồi lặng lẽ tiến đến phía sau Vương Tử Dương, hắn ta vẫn không hề hay biết, tiếp tục ba hoa chích chòe để chọc cười cô gái.
“Không còn cách nào khác, ai bảo tôi là người trọng nghĩa khí, không thể để anh em lụi bại được. Nhờ sự giúp đỡ của tôi, điểm số của nó dạo này đang tiến bộ từng ngày…”
Bốp!
Cảm nhận được có người đặt tay lên vai mình, Vương Tử Dương hơi khó chịu, quay đầu lại.
“Ai đấy, sao lại vô lễ thế này… Ôi trời, hóa ra là đại ca đẹp trai Tô Giang của tôi!”
Biểu cảm của Vương Tử Dương chuyển từ khó chịu sang ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên sang sợ hãi, cuối cùng là cười xòa, chỉ trong một giây.
Tô Giang không ngờ tên này lại có tài diễn xuất như vậy.
Liếc nhìn cô gái ngồi đối diện với vẻ bối rối, Tô Giang nảy ra một ý tưởng, hắn cúi xuống và thì thầm vào tai Vương Tử Dương:
“Nếu không muốn tao vạch trần mày, được thôi, tối nay mày phải trả tiền cho bàn của tụi tao.”
Nghe vậy, đồng tử của Vương Tử Dương co lại, khóe miệng giật giật vài cái, đây rõ ràng là tống tiền!
Nhưng nghĩ đến cô gái ngồi đối diện, vì thể diện, hắn ta đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta nhận ra điều bất thường, nhìn Tô Giang đầy nghi hoặc: “Tụi ta? Mày đi với ai...”
Chưa kịp nói hết câu, Vương Tử Dương đã nhìn thấy An Nhu đứng sau lưng Tô Giang, cô lặng lẽ đứng đó, đôi mắt sáng long lanh nhìn quanh.
Vương Tử Dương trợn tròn mắt, như thể vừa chứng kiến điều gì đó không tưởng, trong lòng gợn sóng dữ dội.
Mẹ kiếp, Tô ca đã cưa đổ rồi sao?
Hắn ta ngó qua Tô Giang rồi lại nhìn An Nhu.
Còn mặc đồ đôi!
Nuốt nước bọt, Vương Tử Dương lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, thầm bội phục Tô Giang cưa đổ được hoa khôi của lớp chỉ trong ba ngày.
Ai cũng có thể không phục, chứ hắn ta chỉ phục mỗi Tô ca của mình.
“Được rồi, phục vụ, chúng tôi ngồi đây!” Tô Giang quả quyết nói, nhanh chóng ngồi xuống bàn trống bên cạnh Vương Tử Dương.
Hắn làm vậy để không cho Vương Tử Dương cơ hội lật kèo.
Khóe mắt Vương Tử Dương giật giật, hắn ta thực sự tính phản đối, nhưng Tô Giang đã không cho hắn ta cơ hội.
“Tô Giang, tao giới thiệu chút nhé.” Vương Tử Dương điều chỉnh cảm xúc, nở nụ cười, nói với Tô Giang.
“Đây là học tỷ Kỷ Mộng của khoa Ngoại ngữ, dù là học tỷ nhưng bằng tuổi chúng ta, là... bạn tốt của tôi.” Vương Tử Dương định nói là bạn gái nhưng vì Kỷ Mộng chưa nhận lời nên không tiện nói vậy.
“Kỷ Mộng, đây là bạn tốt của tôi, cũng là anh em chí cốt, tên là Tô Giang, tôi hay gọi là lão Tô.” Vương Tử Dương quay sang Kỷ Mộng, giới thiệu thêm, “Còn cô ấy là bạn gái của hắn, An Nhu, cũng là bạn học của chúng tôi.”