Chương 26: Đề Nghị Gia Nhập Hắc Đạo??

Hắn thực sự muốn hệ thống ngay lúc này cho hắn một kỹ năng chơi cờ thượng thừa, để có thể đánh bại An Minh Kiệt một cách đau đớn.

Ván cờ kết thúc, An Minh Kiệt nhìn thẳng vào Tô Giang, hỏi thẳng thắn: “Sau này cậu định thế nào?”

Tô Giang khẽ lắc đầu: “Không biết nữa, cứ đi từng bước một thôi. Tôi cũng muốn sống yên ổn như trước kia.”

An Minh Kiệt cười nhẹ, ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng cậu hiểu mà, điều đó giờ đã là xa vời. Dù trước đây cậu vì lý do gì mà che giấu năng lực của mình, thì từ lúc cậu bị Lâm Hội chú ý, cuộc sống của cậu đã định sẵn không thể bình yên nữa rồi.”

“Dù cậu có giết Lâm Hội, cũng không thay đổi được thực tế này.”

Tô Giang im lặng gật đầu, hắn không phải không biết, chỉ là không muốn đối diện với sự thật này mà thôi. Mọi chuyện đến với hắn quá bất ngờ, từ khi hệ thống xuất hiện, đến cảm giác khó nói dành cho An Nhu và cả mối thù với Lâm Hội...

Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ lời tỏ tình hôm đó. Đôi khi Tô Giang tự hỏi, nếu người hắn tỏ tình không phải là An Nhu, liệu mọi rắc rối này có xảy ra không. Nhưng mỗi khi nhìn thấy An Nhu, trong lòng hắn lại tràn ngập một cảm giác may mắn không thể giải thích được, nếu không phải An Nhu, có lẽ hắn đã hối hận.

Cảm xúc phức tạp và mâu thuẫn này làm hắn vừa thấy buồn cười vừa thấy khó xử.

An Minh Kiệt nhanh chóng nhận ra sự rối bời trong lòng Tô Giang, anh ta thẳng thắn đề nghị: “Tô Giang, cậu có muốn gia nhập vào nhà họ An không?”

Nghe vậy, trong mắt Tô Giang lóe lên sự ngạc nhiên.

Ngay sau đó, hắn nghe An Minh Kiệt tiếp tục nói: “Chỉ cần cậu đảm bảo đối xử tốt với An Nhu, cậu gia nhập nhà họ An.”

“Khi đó, tôi, An Minh Kiệt, đảm bảo rằng ở thành Giang Đô này, sẽ không ai có thể quấy rầy cuộc sống của hai người.”

“Dù là những gia tộc quyền thế trong vùng xám, cũng không thể. Ai dám động vào hai người, kẻ đó sẽ phải chết.”

Đôi mắt của An Minh Kiệt lóe lên sự sắc bén, hắn chăm chú nhìn Tô Giang, giọng điệu tự tin và ngang tàng.

Tô Giang hiểu rằng, lúc này đây người đứng trước mặt hắn mới chính là An Minh Kiệt thực sự, là vị vương của nhà họ An.

Hắn im lặng, còn An Minh Kiệt thì kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Tô Giang vẫn chậm rãi lắc đầu.

An Minh Kiệt thấy vậy, đứng dậy, đôi lông mày hơi nhíu lại, giọng nói có phần nghiêm túc: “Cậu đang từ chối tôi sao? Chẳng lẽ cậu không lo nhà họ An sẽ trở thành kẻ thù của cậu?”

Tô Giang cũng đứng dậy, hắn nhìn thẳng vào mắt An Minh Kiệt, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không gia nhập bất cứ gia tộc nào, huống chi là nhận sự bảo vệ của các người, với tôi, đó là một loại ràng buộc và gông cùm.”

“Nhà họ An không giống vậy, sẽ không yêu cầu cậu phải làm gì cả.”

“Tôi biết, nhưng thế nào đây.” Tô Giang dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tôi là người thích sự tự do hoàn toàn, tôi muốn tự mình nắm giữ vận mệnh của mình, không bị bất cứ thế lực nào chi phối.”

“Tôi không gia nhập nhà họ An, không phải vì muốn đối đầu với các người, chỉ đơn giản là không muốn gia nhập thôi, đó là lý do của tôi.”

“Còn về An Nhu, tôi và cô ấy để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Tôi sẵn lòng chăm sóc và quan tâm cô ấy chỉ vì cô ấy là An Nhu, chứ không phải vì tài nguyên của nhà họ An.”

Lời nói của Tô Giang khiến ánh mắt của An Minh Kiệt sắc như mắt chim ưng, bầu không khí xung quanh ngay lập tức căng thẳng.

“Ha ha ha ha...”

Tuy nhiên, sau một khoảng lặng dài, An Minh Kiệt lại bất ngờ bật cười sảng khoái.

Anh ta cười rồi bước tới, vỗ mạnh vào vai Tô Giang, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.

“Nha đầu An Nhu đúng là có mắt nhìn người, cậu không làm tôi thất vọng.” An Minh Kiệt mỉm cười nói.

Anh ta ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nếu lúc nãy cậu thực sự đồng ý đề nghị của tôi, tôi ngược lại sẽ rất thất vọng và không ngần ngại đuổi cậu đi, cấm không cho cậu gặp An Nhu nữa.”

“Một người thực sự mạnh mẽ sẽ không bao giờ chịu đứng dưới quyền ai, mà nếu cậu thực sự nghĩ cho An Nhu, cậu cũng sẽ không nhận sự giúp đỡ của tôi.”

An Minh Kiệt vừa nói vừa gật gù, rõ ràng hài lòng với câu trả lời của Tô Giang.

“Tô Giang, tôi rất hiếm khi tin tưởng một người, cũng rất hiếm khi công nhận ai.”

“Nói thật, trước khi cậu đến, tôi có rất nhiều nghi ngờ về cậu, nhưng giờ tôi sẵn lòng gạt bỏ những nghi ngờ đó để tin tưởng cậu.”

“Bởi vì, từ nhỏ đến lớn, ánh mắt của An Minh Kiệt tôi chưa từng nhìn lầm ai.”

Trong lòng Tô Giang trào dâng một cảm giác ấm áp, hắn có thể cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của An Minh Kiệt. Sự tin tưởng và công nhận này khiến hắn có cái nhìn mới về nhà họ An.

Một gia tộc có người như An Minh Kiệt, làm sao có thể sợ những thế lực khác.

“Cộc cộc cộc!”

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, phá tan không gian yên tĩnh trong phòng sách.

An Minh Kiệt hơi nghiêng đầu, đơn giản ra lệnh: “Vào đi.”

Cửa phòng sách từ từ mở ra, người bước vào chính là Lý Tài, người mà Tô Giang quen thuộc.

Hắn còn thấy An Nhu đang lén lút nấp sau lưng Lý Tài, đôi mắt sáng rực lộ vẻ tò mò, thò đầu vào trong phòng nhìn ngó.

Lý Tài liếc qua Tô Giang, sau đó quay sang An Minh Kiệt, nghiêm túc nói: “Đã đến giờ rồi, Phong Thừa Nghiệp đã tới Phong Đình tửu lầu, người nhà họ Lâm cũng đã xuất phát.”