Chương 24: Nói Chuyện Phiếm

Cô tiếp tục giơ bàn tay mảnh mai lên, nhéo mạnh một miếng thịt bên hông Tô Giang rồi vặn xoắn.

"Cậu giỏi lắm, vừa xuống xe đã vội vã hóng chuyện quá khứ của tôi rồi?"

"Tê! Không phải tôi hỏi mà hắn tự nói!"

"Còn hút thuốc nữa?"

"Người ta đưa, chẳng lẽ không nhận?"

"Hừ!"

An Nhu hừ lạnh, ánh mắt liếc quanh, phát hiện không ít thành viên nhà họ An đang lén nhìn bọn họ, gương mặt tràn đầy ý cười.

Trong mắt bọn họ, cảnh tượng này chẳng khác gì cặp đôi đang yêu, đùa giỡn tình tứ với nhau.

"Lần này tôi tạm tha cho cậu, mau theo tôi vào!"

An Nhu lườm Tô Giang một cái, không cho hắn cơ hội giải thích, sau đó kéo tay hắn đi thẳng vào trong biệt thự nhà họ An.

Bên trong phòng khách, An Minh Kiệt đang ngồi trên sofa, khoanh tay trước ngực, ung dung nghe thuộc hạ báo cáo.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt ngay lập tức rơi vào cảnh An Nhu kéo tay Tô Giang bước vào. Ánh mắt dừng lại một chút nơi bàn tay hai người đang nắm chặt.

Sau đó, anh ta khẽ giơ một tay lên, ra hiệu cho thuộc hạ tạm dừng báo cáo.

Rồi từ từ đứng dậy, khuôn mặt nở nụ cười ôn hòa nhẹ nhàng như cơn gió xuân, khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu.

"Em về rồi à, đây chắc là Tô Giang?"

An Minh Kiệt bước đến, đưa tay ra bắt. Tô Giang hơi ngẩn ra trong giây lát, rồi cũng vội vàng giơ tay ra bắt lấy tay đối phương.

"Chào anh, An thiếu gia."

Nụ cười hời hợt trên mặt Tô Giang biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt nghiêm túc hơn.

An Minh Kiệt tuy tỏ ra ôn hòa, không hề có chút nào gây áp lực, nhưng chính vì thế mà Tô Giang càng thấy đáng sợ.

Hắn hiểu rõ, một người lãnh đạo gia tộc xã hội đen như An Minh Kiệt, ẩn sau khuôn mặt điềm tĩnh kia chắc chắn là một con thú dữ đang say ngủ.

Đúng lúc này, âm thanh hệ thống vang lên.

【Đinh! Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, thực hiện thành công lời hứa với An Nhu, nhận được phần thưởng ngẫu nhiên!】

【Đang rút thưởng ngẫu nhiên...】

【Chúc mừng chủ nhân nhận được kỹ năng cấp thấp — Đòn Bẩn Sau Lưng!】

Tô Giang nhất thời không biết nói gì. Đây là loại kỹ năng gì, sao tên nghe chẳng có chút cao quý nào cả.

“Kỹ năng này có tác dụng gì?” Tô Giang hỏi trong lòng.

【Khi chủ nhân sử dụng vũ khí dạng gậy gộc để tấn công từ phía sau, sẽ có 100% khả năng đánh ngất đối phương. Thời gian ngất xỉu phụ thuộc vào lực tấn công!】

“...Đúng là đồ bỏ đi!”

Tô Giang chỉ có thể thở dài, đúng là kỹ năng cấp thấp, không phải là vô dụng, nhưng cũng chẳng có gì đáng tự hào.

Với khả năng hiện tại của hắn, không cần đến kỹ năng này hắn cũng có thể dễ dàng đánh ngất người ta rồi.

Hơn nữa, hắn là một sinh viên ưu tú, sao có thể dùng đến những trò đê tiện như thế này?

Hệ thống này thật là ác ý, định kéo hắn vào con đường tà đạo đây mà.

"Xưng 'An thiếu gia' nghe xa lạ quá, nếu không ngại, cứ gọi tôi là An ca."

An Minh Kiệt vừa nói, vừa dẫn Tô Giang ngồi xuống sofa, An Nhu cũng theo đó ngồi cạnh hắn.

"Vậy thì tôi không khách sáo nữa, An ca."

An Minh Kiệt mỉm cười gật đầu: "Cậu uống trà hay cà phê?"

"Trà đi."

"Được, Lão Từ, phiền ông pha cho tôi và Tô Giang hai tách trà, thêm một ly latte có đường cho An Nhu."

Rõ ràng, An Minh Kiệt rất hiểu khẩu vị của An Nhu.

Lão Từ là thuộc hạ vừa nãy đang báo cáo, nghe lệnh của An Minh Kiệt, ông ta gật đầu rồi đi chuẩn bị.

"Đừng căng thẳng, lần này tôi gọi cậu đến chủ yếu vì nghe An Nhu thường xuyên nhắc đến cậu, nên muốn gặp mặt làm quen."

Tô Giang nhướng mày, quay đầu nhìn An Nhu. Thường xuyên nhắc đến tôi sao?

"Anh nói bậy gì thế?" An Nhu ngẩn ra, cô đâu có thường xuyên nhắc đến Tô Giang.

An Minh Kiệt lập tức trừng mắt, An Nhu còn định cãi lại đôi câu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh trai, cô đành nín bặt.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có An Minh Kiệt mới trị được cô.

Sau đó, An Minh Kiệt tiếp tục nói chuyện phiếm với Tô Giang.

"Nghe nói cậu đang thuê nhà ở ngoài một mình, ba mẹ cậu không sống ở Giang Đô?"

"Đúng vậy, bố mẹ tôi đều ở quê. Mà ký túc xá của trường Đại học Giang cũng khá tệ, nên tôi ra ngoài ở cho thoải mái hơn."

"Ừ, cũng tốt. Cậu học giỏi, thường ngày cũng giúp đỡ An Nhu trong việc học nữa."

"An ca nói đùa rồi, An Nhu học giỏi như thế, có cần tôi giúp gì đâu."

Hai người tiếp tục trò chuyện linh tinh, chủ đề xoay quanh cuộc sống hàng ngày, khiến An Nhu có phần cảm thấy nhàm chán.

Lúc này, Lão Từ đã mang ba ly nước lên, đặt trà và cà phê xuống bàn rồi lui ra ngoài.

An Minh Kiệt cười nhẹ: "Tô Giang, nghe nói cậu thích chơi cờ, trong thư phòng của tôi có sẵn bàn cờ, chúng ta đánh vài ván nhé?"

An Nhu nghe vậy liền thắc mắc, Tô Giang thích chơi cờ ư?

Tô Giang hiểu ý của An Minh Kiệt, liền gật đầu đồng ý, đứng dậy đi theo đối phương vào thư phòng.

An Nhu vừa nhấp một ngụm cà phê, thấy hai người định vào phòng thì vội vàng đứng dậy, muốn theo vào. Nhưng vừa bước chân trái vào cửa, An Minh Kiệt đã cất tiếng.

"Em vào làm gì? Ra ghế ngồi uống cà phê đi, để anh và Tô Giang đánh vài ván."

Anh Minh Kiệt phẩy tay, đuổi An Nhu ra ngoài rồi đóng cửa lại.

"Không phải... ca!" An Nhu tròn mắt, bị chặn ngoài cửa không chút thương tiếc.