Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng.
Tô Giang từ từ mở mắt, đôi mắt vẫn còn đọng lại chút mơ màng.
Hắn với tay tìm điện thoại, màn hình hiển thị đúng 7 giờ sáng. Với một sinh viên như hắn, đây rõ ràng là quá sớm.
Ban đầu, hắn định nhắm mắt ngủ tiếp, bởi theo đồng hồ sinh học của mình, giờ này hắn còn đang ngủ say.
Tuy nhiên, bất kể Tô Giang có trở mình bao nhiêu lần, cũng không thể nào ngủ lại được. Cảm giác tỉnh táo đột ngột này đối với hắn thật hiếm hoi, thậm chí có chút kỳ lạ.
Theo lý thuyết, hắn phải ngủ ít nhất đến trưa mới đúng.
Làm gì có sinh viên nào tự dưng tỉnh dậy vào lúc 7 giờ sáng cơ chứ?
“Chẳng lẽ là... do cơ thể siêu phàm?”
Nghĩ đi nghĩ lại, dường như chỉ có khả năng này mới giải thích được trạng thái bất thường của hắn lúc này.
Cơ thể siêu phàm - một kỹ năng cao cấp không chỉ mang đến cho Tô Giang sức mạnh thể chất vượt trội, mà còn giúp hắn trải qua một lần nâng cấp toàn diện. Các tế bào trở nên hoạt động mạnh mẽ hơn, quá trình trao đổi chất nhanh hơn, và nhờ đó mà nhu cầu ngủ cũng giảm đi đáng kể.
Nói cách khác, người bình thường cần phải ngủ đủ 8 tiếng mỗi ngày.
Còn Tô Giang, hắn chỉ cần ngủ khoảng 6 tiếng, thậm chí ít hơn, cũng có thể giữ được sự tỉnh táo và đầy năng lượng.
“Chậc, cái kỹ năng vớ vẩn, làm mình không thể tận hưởng cảm giác ngủ nướng nữa.”
Tô Giang âm thầm oán trách, rồi cũng đành chấp nhận đứng dậy, vệ sinh cá nhân, sau đó đi ra ngoài khu nhà để ăn sáng.
“Bác ơi, như cũ nhé, cho cháu một suất bánh bao nước với một bát sữa đậu nành.”
“Được rồi, cháu đợi một chút.” Ông chủ quán vui vẻ đáp, tay chân thoăn thoắt chuẩn bị.
Tô Giang chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Không lâu sau, ông chủ mang đến một xửng bánh bao nóng hổi và một bát sữa đậu nành nghi ngút khói, đặt lên bàn.
“Cảm ơn bác.”
Vừa ăn bánh bao, hắn vừa lướt điện thoại. Tối qua, có vẻ như Lão Trương có nhắn tin trong nhóm lớp, nhưng hắn lại không để ý.
“Hoạt động dã ngoại? Từ khi nào trường Đại học Giang lại có cái trò này nhỉ?”
Tô Giang đọc qua tin nhắn, ý của Lão Trương là để giảm bớt áp lực học tập cho sinh viên năm nhất, tuần sau trường sẽ tổ chức một buổi dã ngoại.
Để thực hiện điều này, trường thậm chí đã bao trọn khu vui chơi lớn nhất thành phố Giang Đô.
“Trường mà tốt vậy sao?” Tô Giang tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại thì có lẽ là do phòng giáo dục gây áp lực, muốn trường đạt danh hiệu gì đó như "Ngôi trường đẹp nhất" chẳng hạn, nên mới tổ chức mấy trò này.
Điều thú vị là Lão Trương còn nói rõ rằng hoạt động này không bắt buộc, ai muốn tham gia thì đăng ký trong nhóm, nhưng phải ký cam kết tự chịu trách nhiệm, trường sẽ không chịu trách nhiệm nếu có sự cố xảy ra.
Tô Giang lướt qua tin nhắn trong nhóm, khóe miệng không khỏi co giật.
“Không ai đăng ký luôn... bọn này đang đợi xem tình hình hả?”
Tô Giang chẳng bận tâm nhiều. Trường đã có lòng thì không đi phí lắm, thế là hắn liền đăng ký ngay trong nhóm.
Gần như ngay sau khi hắn gửi tin nhắn, trong nhóm bắt đầu xuất hiện hàng loạt tin nhắn đăng ký.
Tô Giang để ý thấy Vương Tử Dương đăng ký ngay sau mình, chỉ chậm hơn vài giây.
“Bọn này đợi có đứa mở đường trước hay sao?”
Hắn vừa bực vừa buồn cười, sau đó cũng chẳng để ý nữa. Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Tô Giang trả tiền rồi về nhà đọc sách.
Đúng vậy, không có nhầm đâu, là đọc sách.
Mặc dù thành tích của hắn đã rất tốt, nhưng để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, ngày nào hắn cũng dành chút thời gian để làm vài đề thi năm trước.
Mười một giờ trưa, An Nhu gọi điện tới.
“Đồ lưu manh Tô Giang, dậy chưa?”
Giọng nói trong trẻo, thoáng chút nghịch ngợm của An Nhu từ đầu dây bên kia vang lên khiến Tô Giang sững người trong vài giây.
“...Dậy rồi. Mà này, chúng ta có thể đổi cách xưng hô không?”
“Không. Mười phút nữa đứng chờ ở cổng khu nhà, tôi đến đón. Nếu không thấy cậu thì cậu chết chắc.”
An Nhu nói xong, không để Tô Giang kịp trả lời đã dập máy.
“Tu... tu... tu...”
Tô Giang đặt điện thoại xuống, bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng là tiểu thư nhà giàu, tính khí không thể nào cứu nổi.
Hắn mở tủ quần áo, chọn bừa một chiếc áo phông trắng nhẹ nhàng, khoác thêm một chiếc áo khoác màu kem, vỗ nhẹ lên quần áo để đảm bảo không có nếp nhăn.
Soi gương một chút, hắn cảm thấy ổn rồi.
Sau đó, hắn thong thả rời khỏi nhà, bước từng bước chậm rãi về phía cổng khu chung cư.
Vài phút sau, một chiếc xe hơi màu đen quen thuộc dần hiện ra trước mắt hắn. Cửa xe nhẹ nhàng mở ra, An Nhu thanh lịch bước xuống.
Trùng hợp thay, hôm nay An Nhu cũng chọn một chiếc áo khoác màu kem, bên trong là áo sơ mi trắng nữ kiểu phương Tây tinh tế, kết hợp với chân váy đen ngắn. Đôi chân dài của cô được bọc trong đôi tất đen, tôn lên dáng vẻ thon thả.
Hai người đứng cạnh nhau, áo khoác màu kem cùng với áo trắng bên trong tạo nên sự hài hòa, nhìn thoáng qua còn giống như đồ đôi. Hơn nữa, cả hai đều có ngoại hình thu hút, không ít ánh mắt từ xung quanh đổ dồn về phía họ.
An Nhu khẽ nhíu đôi mày thanh tú, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá Tô Giang.
“Cậu định mặc thế này đến gặp anh trai tôi sao?”
“Sao, không được à?”
“Trông quá non nớt, không trưởng thành chút nào.”
“Tôi là sinh viên mà.”
Tô Giang nhún vai bất lực: “Hay để tôi về thay đồ?”
An Nhu lườm hắn một cái: “Không kịp nữa rồi, không thể để anh trai tôi đợi lâu.”
Nói xong, cô nắm lấy cổ tay Tô Giang, kéo hắn lên xe. Phía trước vẫn là hai vệ sĩ quen thuộc.
Gặp mặt nhiều lần như vậy, Tô Giang cũng muốn hỏi thăm tên của hai vệ sĩ này rồi.
Tuy nhiên, An Nhu ngồi cạnh không ngừng luyên thuyên, liên tục dặn dò Tô Giang.
“Lát nữa gặp anh trai tôi, cậu phải đứng đắn một chút.”
“Nếu anh ấy có lấy súng ra dọa thì cậu cũng đừng sợ, anh ấy sẽ không bắn đâu.”
“Dù nhà tôi làm nghề xã hội đen, nhưng không hề giết người vô cớ hay bắt nạt dân thường.”
“Nếu có tình huống gì đặc biệt, cậu cứ nhìn ánh mắt tôi mà hành động.”
“Còn nữa, nếu anh trai tôi giữ cậu lại ăn cơm, tuyệt đối không được đồng ý...”