Tô Lạc Tuyết dịch dung, mặc nam trang rảo bước trên đường, thỉnh thoảng lại dùng tay đấm đấm vào đôi chân đang tê mỏi. Đào hôn mấy tháng nay, nàng tự dựa vào đôi chân của mình đi qua Quan Thành, Xuyên Thành, Tấn Thành. Nàng cũng không vội tới Hoàn Thành xem mặt Hoa Tu, thật vất vả mới trốn đi được, không ăn chơi thỏa thích thì thật có lỗi với bản thân. Dọc đường đi được ngắm danh lam thắng cảnh, sóng biển vỗ ầm ì, chơi mà không thấy chán. Không những thế, dựa vào gương mặt Phong Ảnh dịch dung cho nàng, nàng cũng không sợ bị người quen nhận ra.
Nhìn đường phố phồn hoa, mọi người ăn mặc gọn gang, sạch sẽ. Không hổ là Đồng Thành, nơi có thể sánh ngang cùng Lạc Thành.
Đột nhiên có mấy kẻ ăn xin bẩn thỉu cầm mảnh bát vỡ vây quanh nàng, khóc lóc kể lể: “Xin công tử thương xót cho miếng cơm ăn. Tiểu Hổ nhà ta đã nhịn đói ba hôm nay, người làm cha không ăn gì cũng không sao, nhưng đứa bé này . . . . .”
Hắn kéo một đứa bé tầm bảy, tám tuổi lại gần: “Ngài nhìn này, nó chỉ còn da bọc xương, mặt mũi tái xanh tái xám.”
Bọn họ thật đáng thương, nàng định lấy tiền trong túi ra bố thí cho họ, nhưng dốc sạch túi chỉ còn có mười đồng tiền lẻ. Nàng quên mất, mấy tờ ngân phiếu Phong Ảnh cho nàng đã tiêu hết từ mấy hôm trước, với tình trạng viêm màng túi hiện giờ, có muốn đi Hoàn Thành cũng lực bất tòng tâm.
Nhìn mười đồng tiền lẻ trong tay, không ngờ, cũng có ngày Tô Lạc Tuyết nàng phải buồn phiền vì bạc, thứ Tô gia thừa thãi nhất chính là bạc, bạc như như rác rưởi, tiện tay thì vứt đi. Mãi đến tận lúc này nàng mới nhận ra, bạc thật sự rất quan trọng.
Nhìn mấy người ăn xin tội nghiệp trước mắt, mấy đồng tiền này đối với nàng mà nói chỉ là mấy đồng tiền vô dụng, mất rồi vẫn có thể kiếm lại. Cắn chặt răng, nàng bỏ cả mười đồng tiền kia vào chiếc bát vỡ của bọn họ.
Những gương mặt tràn đầy hy vọng kia cứng đờ, nhét lại mười đồng tiền vào tay nàng, tức giận nói: “Ngươi khinh thường đám ăn xin bọn ta!”
Nàng kinh ngạc: “Các ngươi không phải ăn xin sao?”
Tên ăn xin kia hừ nhẹ: “Nhìn ngươi một thân xiêm áo lụa là, còn tưởng ngươi là công tử nhà phú quý, không ngờ chỉ có vỏ bọc bên ngoài, thật mất mặt.”
Nhìn trang phục của mình rồi lại nhìn tên ăn xin đầy khí thế kia, trong lòng xuất hiện cảm giác nghi ngờ, tuy nói Đồng Thành phồn hoa thịnh vượng, nhưng sao cả một tên ăn xin cũng lớn lốí, ngang ngược như vậy?
Không có ý định dây dưa với đám người ngang ngược, không hiểu chuyện này, nhưng khi vừa quay người rời đi thì có một bàn tay nhỏ bé, bẩn thỉu kéo lấy cánh tay nàng. Nàng cúi đầu quan sát Tiểu Hổ nhếch miệng nói: “Nhìn công tử là người có dung mạo, da thịt mềm mại, có muốn kiếm bạc trắng không?”
Bạc? Nhưng bạc thì có liên quan gì tới da thịt mềm mại của nàng? Nàng tỏ vẻ nghi ngờ dùng tay nhéo nhéo lên người, tuy nghi ngờ, nhưng vẫn thản nhiên đợi đứa bé nói tiếp.
“Chắc hẳn công tử biết Tam đại thế phiệt, Nam Chiêu Hầu ở Đồng Thành chính là gia tộc đứng đầu trong Tam đại thế phiệt, ỷ vào công cao lấn chủ mà khống chế ba thành lớn là Đồng Thành, Tấn Thành, Quan thành. Gia thế hiển hách e chỉ có Tô gia ở Lạc Thành mới so sánh được.”
Nhìn Tiểu Hổ tuổi còn nhỏ mà ăn nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng nàng kinh ngạc không thôi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Tới phủ Nam Chiêu Hầu vơ vét một khoản.” Trên gương mặt Tiểu Hổ xuất hiện tinh quang không hợp độ tuổi, dường như ý nghĩ này đã chất chứa trong lòng nó từ lâu.
Trộm? Còn là trộm ở phủ Nam Chiêu Hầu? “Ta có thể làm gì được?”
Tiểu Hổ và mấy tên ăn xin đứng cạnh hắn liếc nhau nhìn nhau, thấy nụ cười gian xảo trên môi bọn họ, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm rất tồi tệ.
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, Tô Lạc Tuyết và mấy thiếu niên có tướng mạo tuấn dật cùng nhau bước vào phủ Nam Chiêu Hầu, mái ngói lưu ly, những cột trụ bằng đá cẩm thạch màu trắng cao chọc trời, chạm trổ hình Kim Điêu Bàn Long miệng ngậm bảo châu. Trên mỗi mái hiên lại có một đỉnh tháp Lưu Ly, họa tiết song long hí châu và bức họa muôn hoa khoe thắm trải rộng trên mỗi bức tường đá càng tôn thêm vẻ hoa lệ.
Bảng tên chính điện làm từ vàng ròng, chạm khắc cầu kỳ.
Bảng tên trắc điện khảm bảo thạch, xung quanh vây kín bằng rèm lụa màu xanh ngọc bích.
Đường đi đều được lát bằng đá quý, tình thú dạt dào.
Nhìn thấy vậy, nàng líu lưỡi không nói nên lời, dù Nam Chiêu Hầu là gia tộc đứng đầu Tam đại thế phiệt, công cao lấn chủ, nhưng phủ đệ của ông ta cũng xa hoa quá mức rồi, cả phủ đệ lấy màu vàng là màu chủ đạo, chạm trổ hoa văn hình rồng, lộng lẫy không kém gì hoàng cung. Nhưng triều đình lại dung túng cho bọn họ bao nhiêu năm nay, đủ thấy quyền lực của ông ta lớn tới mức nào, chắc hẳn cô cô cũng phải nhường nhịn ông ta ba phần.
Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu thấy hối hận vì việc bước vào phủ Nam Chiêu Hầu, hận mình biết rõ nơi này là đầm rồng hang hổ mà vẫn liều mạng xông vào, ai bảo nàng không chỉ thiếu bạc mà còn muốn nhìn mặt vị hôn phu Tuần Dạ của nàng. Trước khi xuất giá, nàng đã nghe qua rất nhiều tin đồn liên quan tới Tuần Dạ, nhất là cô cô luôn miệng khen ngợi hắn. Nàng rất muốn xem Tuần Dạ là thần thánh phương nào, liệu có được như trong lời đồn không.
Bước qua vô số đình đài lầu các, rốt cuộc bọn họ đã dừng chân trước một gian tiểu các, có một người phụ nữ trung niên dùng ánh mắt lợi hại nhìn bọn họ từ trên xuống dưới. Cuối cùng, bà ta dừng mắt trên người Lạc Tuyết, thản nhiên dùng ngón tay chỉ về phía nàng: “Ngươi vào trước đi.”
Trong lòng thấy hơi hồi hộp, nàng nuốt nuốt nước bọt, nhắm mắt đi vào bên trong các.
Đi chưa được mấy bước thì bị gọi lại: “Ngươi đã biết quy củ chưa?”
Quản gia trả lời: “Xin An ma ma yên tâm, trên đường đi tiểu nhân đã dặn dò cẩn thận, chắc chắn sẽ dỗ cho Tam tiểu thư vui vẻ.”
An ma ma thoả mãn gật đầu: “Ừm, ngươi vào trong được rồi.”
Tam tiểu thư của Nam Chiêu Hầu tên Tuần Ngữ, năm vừa vừa tròn hai mươi, có sở thích bao nuôi nam sủng.
Còn nàng, nàng đang dùng thân phận nam sủng tiến vào phủ Nam Chiêu Hầu.
Mới bước chân vào các, một luồng Thụy Não Hương nhàn nhạt bay tới, càng vào trong mùi hương càng nồng, sương khói tràn ngập. Qua một lớp bình phong có thể mơ hồ nhìn thấy một cô nương lười biếng nằm trên ghế, thỉnh thoảng lại có cơn gió lọt qua cánh cửa sổ khép hờ, thổi tung lớp màn trướng lên.
Tô Lạc Tuyết đến cách bình phong một thước thì dừng chân, không bước thêm bước nào nữa, còn người đang nằm trên ghế khẽ ngồi dậy, trong không gian yên tĩnh càng làm tiếng hít thở thêm rõ ràng.
“Lại đây.” Người nằm trên ghế mở miệng, trong giọng nói êm ái mang theo sự lạnh nhạt khó tả.
Tay nàng vừa khẽ động, trong mắt thoáng hiện lên vẻ tinh ranh, vừa cười vừa bước lại gần: “Tiểu nhân tới hầu hạ tiểu thư.”
Bước qua bức bình phong liền nhìn thấy vạt áo đỏ vắt vẻo trên ghế, thỉnh thoảng còn khẽ lay động theo làn gió. Khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng, da dẻ trắng trẻo như ngọc bích, có dùng từ khuynh thế tuyệt diễm cũng không quá đáng.
Một cô nương như vậy hoàn toàn đủ khả năng gả cho một thư sinh nho nhã hoặc một công tử con nhà vương công quý tộc, sao lại cố tình nuôi nam sủng trong phủ khiến dư luận xôn xao, liệu còn ai dám tới phủ Nam Chiêu Hầu cầu hôn?
Tuần Ngữ đưa mắt nhìn người mới tới, sau khi quan sát một lúc liền đứng lên đi về phía nàng, thân hình mảnh mai rung động lòng người, da thịt trắng nõn lấp ló sau lớp vải mỏng làm người ta quên cả suy nghĩ.
Cô dùng ngón tay nhỏ nhắn nâng cằm nàng lên, chăm chú quan sát.
Còn Tô Lạc Tuyết, tuy lòng bàn tay nắm chặt đã ướt đẫm mồ hôi, những nàng vẫn trấn định nhìn thẳng vào mắt Tuần Ngữ. Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp của Tuần Ngữ càng lúc càng tiến sát vào mặt nàng, Lạc Tuyết theo phản xạ lùi lại phía sau, rút con dao trong tay ra để kết thúc kế hoạch trộm bạc này. Nhưng không ngờ, Tuần Ngữ không hề hoảng sợ mà còn cười thành tiếng: “Sao vậy, là bản tiểu thư đáng sợ hay muốn dùng dao tự vẫn, bảo vệ trong sạch?”
Tô Lạc Tuyết ngạc nhiên Tuần Ngữ tiến lại gần hơn nữa, giống như con dao trong tay nàng hoàn toàn không có sức uy hiếp.
“Nếu không muốn làm nam sủng của bản tiểu thư, sao lại hưởng ứng lệnh triệu tập vào phủ, chẳng phải đây là chuyện tự nguyện sao? Hay là ngươi vì tiền?” Tiếng cười của Tuần Ngữ lớn dần, đưa mắt nhìn đống đồ trang sức, trân châu mã não chói mắt trên bàn: “Nếu vì tiền thì mau cầm đi, bản tiểu thư có rất nhiều, nữ nhi của Nam Chiêu Hầu không thiếu những thứ này. . . . . . Cầm đi, cầm đi. . . . . .”
Dần dần, trên gương mặt tuyệt mỹ kia xuất hiện vẻ dữ tợn, nụ cười cũng trở nên thê lương. Tô Lạc Tuyết lén bước lại gần, dùng sức đánh mạnh vào gáy Tuần Ngữ. Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh như lúc ban đầu.
Nàng nhìn Tuần Ngữ ngất xỉu trên mặt đất, chỉ có thể thốt lên hai chữ: “Đồ điên.”
Sau đó, nàng dùng sức kéo Tuần Ngữ đang mê man lên giường, dùng một chiếc khăn lụa bọc lại những món trang sức xa xỉ kia, bỏ vào trong túi.
Trong lúc vơ vét trang sức, thỉnh thoảng nàng lại hô lớn, lúc ngân nga kéo dài, lúc trầm lúc bổng, cố ý để cho người giữ cửa nghe thấy.
“Tiểu thư, người nhẹ một chút. . . . .Người làm đau tiểu nhân. . . . . .”
“Đừng động đậy, ta sẽ nhẹ nhàng hơn . . . . . .”
Đám thị vệ và An ma ma canh giữ ở bên ngoài nở nụ cười mờ ám, đây là lần đầu tiên tiểu thư gây ra tiếng động lớn như vậy. Xem ra, tên tiểu tử kia đã chiếm được sự sủng ái của tiểu thư. . . . . .
Khi màn đêm buông xuống, một nha hoàn mang điểm tâm và thức ăn, đẩy cửa bước vào: “Tiểu thư, đến giờ dùng bữa tối rồi.”
Không có tiếng người đáp lại, lúc này nha hoàn kia mới thấy có gì đó không đúng, tiến lại gần thì chỉ thấy tiểu thư nằm bất động trên giường. Có luồng gió mát thổi phía sau lưng, gáy chợt đau nhói, ngã nhào xuống đất.
Tô Lạc Tuyết nhìn nhếch môi nhìn người vừa bị nàng giải quyết, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt nàng tạo ra một khoảng sáng màu đỏ nhạt.
Gỡ mặt nạ da người xuống, tráo đổi quần áo với nha hoàn đang nằm dưới đất, nàng bình tĩnh ôm theo đống trang sức, châu báu đi ra ngoài. Trời cũng bắt đầu tối, không có ai phát hiện ra sự khác thường của nàng, quan trọng hơn nữa, phủ Nam Chiêu Hầu có rất nhiều nha hoàn, nô tài, liệu ai đủ hơi sức để ý tới một nha hoàn lạ mặt như nàng? Dựa vào tấm bản đồ Tiểu Hổ cho, nàng không phải mất công mò đường, đúng là bọn họ đã có âm mưu với phủ Nam Chiêu Hầu từ lâu, còn nàng may mắn được trao cho nhiệm vụ vinh quang này. Lần đầu làm trộm cướp lại không gặp bất kỳ nguy hiểm, kích thích nào, trong lòng thầm cảm thấy thất vọng.
Đi qua mấy bức tường, bước qua mấy dãy hành lang quanh co uốn lượn như con rồng lớn có đầu mà không có đuôi.
“Ngươi là nha hoàn Các nào?” Sau lưng truyền tới tiếng hô lớn, Tô Lạc Tuyết vội lấy lại bình tĩnh, quay người, cung kính cúi đầu: “Nô tỳ là nha hoàn Ngữ Các.”
Trương ma ma dùng ánh mắt sắc bén quan sát Tô Lạc Tuyết kỹ càng từ trên xuống dưới, thân hình mảnh mai, đôi mắt linh hoạt, động lòng người. Bà khẽ gật đầu, nở nụ cười hài lòng: “Ngươi đi theo bọn ta tới Lạc Các.”
“Lạc Các?” Nàng nhíu mày cố nhớ lại địa danh xa lạ này. Thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Trương ma ma và những cô nương ăn mặc giống mình đi đằng trước, thầm nghĩ có nên đi theo bọn họ không. Dường như việc này làm cho Trương ma ma mất kiên nhẫn: “Còn không mau đi theo, đứng sững ở đó làm gì?”
“Dạ, ma ma.” Vì không muốn đánh rắn động cỏ, nàng vội vàng nhập vào đội ngũ nha hoàn đi theo Trương ma ma, vừa đi vừa tìm cơ hội chạy ra ngoài. Thế nhưng càng đi, số nô tài qua lại càng lúc càng đông, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ tôn lên bức tường màu đỏ khảm vàng, hiên ngang sừng sững khiến nàng không tìm được cơ hội đó.
Trương ma ma đứng bên ngoài, cung kính cất tiếng nói: “Nhị thiếu gia, mọi người đã đến đông đủ.”
“Ừ, vào đi.” Giọng nói trầm thấp, uể oải từ phía trong vọng ra.
Lúc này Trương ma ma mới bạo gan đẩy cảnh cửa nặng nề, dẫn theo mười mấy nha hoàn bước vào. Mới đẩy cửa ra đã thấy sương khói mù mịt mang theo mùi hương nức mũi, giống như xạ hương, mà cũng giống như hoa sen. . . . . . Càng đi sâu vào trong, mùi hương càng đa dạng làm người ta khó phân biệt.
Trong hồ tắm lát đá cẩm thạch có tiếng nước chảy róc rách, ánh đèn đu đưa theo làn sóng nước, chiếu sáng cả căn phòng.
Có một người đàn ông đang đang nhắm mắt tựa vào thành hồ, sợi tóc ướt nước bám chặt vào một bên vai. Hơi nước trong suốt ngưng tụ thành những giọt sương đọng trên lông mi hắn, da thịt trắng nõn, mịn màng, thuần khiết như tuyết đầu mùa, thêm cả khóe miệng khẽ nhếch lên tạo cho hắn một khí chất hoàn mỹ vô khuyết, đồng thời cũng giống như một đóa Mạn Đà La quỷ dị đang nở rộ trong đêm.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông kia, Tô Lạc Tuyết sững sờ tới ngây người. Người đàn ông này chỉ có thể dùng từ “mỹ” để hình dung, trông hắn thật sự không giống đàn ông.
Mấy nha hoàn kia, người thì đi chân trần xuống nước xoa bóp cho hắn, người thì quỳ trên bờ thả cánh hoa xuống hồ, những cánh hoa ướt át trôi bồng bềnh trên mặt nước, mang theo đủ loại hương thơm mê người.
“Còn ngây ra đó làm gì? Không mau tới đấm vai cho Nhị thiếu gia?” Trương ma ma trừng mắt nhìn Lạc Tuyết.
Lúc này nàng mới tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đi tới gần thành hồ, vươn đôi tay mảnh khảnh xoa bóp vai cho hắn. Vì chưa phục vụ ai bao giờ, nàng chỉ nghĩ phải dùng hết sức.
“Một nha hoàn lại có bàn tay ngọc ngà như vậy.” Giọng nói thản nhiên của Nhị thiếu gia vang lên, Tô Lạc Tuyết khẽ dừng tay, đang định nghĩ ra câu chuyện bi thảm về thân thế của mình, ai ngờ, Nhị thiếu gia đã chuyển đề tài trước: “Tên của ngươi.”
“Tô Tam.” Thấy hắn không muốn truy cứu, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tô Tam? Ở nhà đứng hàng thứ ba sao?”
“Vâng.”
“Gia cảnh sa sút, vì muốn phụng dưỡng cha mẹ nên bán mình vào phủ?”
Nàng sững sờ, chăm chú nhìn vào gáy hắn, không ngờ chỉ bằng vài ba câu, hắn đã tóm tắt xong câu chuyện đầy đau khổ của nàng khiến nàng cảm thấy tức cười.
Thấy nàng im lặng không nói, Trương ma ma đành lên tiếng nhắc nhở: “Nhị thiếu gia đang hỏi ngươi đấy.”
“Được rồi, các ngươi ra ngoài chờ đi.” Nhị thiếu gia vung tay lên làm bắn nước vào mặt Lạc Tuyết. Đám nha hoàn và thị vệ rối rít lui ra, nàng cũng định đứng dậy thì thấy Nhị thiếu gia cất tiếng gọi: “Tô Tam, ngươi ở lại đây.”
“Không biết Nhị thiếu gia có gì phân phó. . . . ” Nàng còn chưa nói xong, Nhị thiếu gia đã quay người lại, trong mắt lóe lên vẻ bướng bỉnh, đầy kiên quyết.
Nàng khẽ hít sâu một hơi, sau đó, một cánh tay cường tráng kéo mạnh nàng xuống hồ tắm, không chỉ có người, cả đám trang sức châu báu cũng rơi ra khỏi áo, va chạm với đáy hồ phát ra âm thanh loảng xoảng.
Ánh mắt Nhị thiếu gia toát lên vẻ thâm thúy khó tả.
Tô Lạc Tuyết bất ngờ uống vài ngụm nước trong hồ mới đứng vững lại được, đối diện với đôi mắt âm u kia, nàng liền giơ tay xông về phía cổ Nhị thiếu gia.
Đây là lần thứ ba đánh người hôm nay, nhưng hắn không bị ngất giống hai người trước, trong đôi mắt âm u đã bắt đầu xuất hiện thêm sự tức giận.
Nàng biết mọi chuyện không ổn, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, tay bối rối thu nhặt đống châu báu, chân liều mạng nhảy ra khỏi hồ, bay tới chỗ cánh cửa sổ khép hờ, phi thân vào màn đêm đen tối.
Nhị thiếu gia vẫn ngồi yên trong hồ, cũng không có ý định gọi người đuổi bắt, chỉ là ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cửa sổ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Dù Nhị thiếu gia không hạ lệnh đuổi bắt Tô Lạc Tuyết, nhưng khi đám thị vệ nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác, ướt sũng của nàng thì vẫn đuổi theo như thường. Cũng may, khinh công Tô Lạc Tuyết không tệ, sau vài lần vòng vèo trong Lạc Các, còn nhờ có tấm bản đồ phủ Nam Chiêu Hầu lúc trước, rất nhanh, nàng đã cắt đuôi được đám thị vệ kia.
Đêm lạnh như nước, yên tĩnh không một tiếng động.
Nàng nắm chặt viên dạ minh châu nhặt lại được, nấp kỹ ở trong bụi cỏ sau gốc cây đại thụ, trong đêm tối, dạ minh châu vẫn tỏa ra luồng ánh sáng dịu nhẹ. Cũng may là không vơ hết, không thì đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Lén lút đưa mắt ra ngoài qua sát, xung quanh vắng lặng không có bóng người, chỉ có quạ đêm kêu thê lương làm người khác nổi da gà.
Nhìn đám kia thị vệ đã đi hết sang khu vực khác tìm kiếm, nàng mới khẽ thả lòng người, vuốt lại mái tóc đang bết chặt. Nhưng khi vừa định đứng lên thì lại nghe thấy tiếng cười nhạt nhẽo truyền tới, nàng lập tức ngồi yên, nín thở quan sát tình hình.
“Bà ta tính khua chiêng giống trống, nắm trong tay hơn nửa triều đình vẫn chưa thỏa mãn, còn vọng tưởng không chế phủ Nam Chiêu Hầu. . . Việc Tô Lạc Tuyết gặp tai kiếp chắc đã làm Tô hậu nổi trận lôi đình, nhưng chỉ dám bí mật tìm người.”
“Cả thiên hạ đều biết thế lực của Nam Chiêu Hầu, Tô Lạc Tuyết gặp tai kiếp không chỉ là sỉ nhục của Tô hậu mà còn là sỉ nhục của Tuần gia. Bọn họ sao dám treo thông báo, rêu rao sự sỉ nhục này ra ngoài?”
Qua giọng nói cho thấy phía trước đang có hai người đàn ông nói chuyện, bọn họ nói rất nhỏ, nhưng trong màn đêm yên tĩnh, nàng vẫn nghe rõ được từng câu từng chữ.
“Chỉ thấy kỳ quái, sao huynh không giết nàng theo kế hoạch. . .”
“Nha đầu kia rất thú vị. . .”
Nghe thấy câu này, hắn cảm thấy buồn cười, giọng nói cũng cao hơn một chút: “Thú vị? Huynh có biết huynh thả cô ta ra, rất dễ làm loạn kế hoạch . . . . .”
Người nọ ngắt lời hắn, “Chuyện này ta tự có chừng mực, chỉ dựa vào một Tô Lạc Tuyết không thể tạo ra sóng gió.”
Đôi tay Tô Lạc Tuyết thoáng run lên, thì ra người cướp nàng không phải đám giặc cướp, mà là đám người có âm mưu giết nàng từ lâu!
Nàng biết Tô gia quyền khuynh thiên hạ, cũng có không ít kẻthù, nhưng qua cuộc đối thoại này, nàng lại cảm thấy phía sau có một âm mưu động trời, mà người đứng thao túng phía sau cũng không hề đơn giản.
Nàng ngừng thở, tiếp tục lắng nghe, nhưng trong đêm tối không còn tiếng động gì khác, chỉ có tiếng gió khẽ lướt qua tà váy nàng.
Hai người này, có ít nhất một người là người của phủ Nam Chiêu Hầu, mà thân phận người này cũng không hề đơn giản, rốt cuộc là ai mà có âm mưu động trời như vậy. Nàng có nên quay về bẩm báo cô cô, để cô cô chú ý tới Nam Chiêu Hầu không?
Nhưng khi nghĩ tới câu chuyện bí mật giữa cô cô và Nam Chiêu Hầu, nàng đành buông xuôi.
Chuyện giữa cô cô và Nam Chiêu Hầu vẫn luôn là cấm kỵ ở Tô gia, dù biết cũng chỉ dám để trong lòng. Người Tô gia biết, người trong thiên hạ cũng biết. Nhưng Nam Chiêu Hầu công cao lấn chủ, là gia tộc đứng đầu Tam đại thế phiệt, Tô gia quyền khuynh thiên hạ, môn sinh vô số, ai dám can đảm nói bừa cũng tự nghĩ được kết quả.
Tô Lạc Tuyết từng nghe phụ thân nói qua chuyện này, đáng lẽ cô cô và Nam Chiêu Hầu đã thành thân với nhau, nhưng cuối cùng, cô cô lại trở thành Đế Hậu.
Cô cô có quan hệ sâu sắc với Nam Chiêu Hầu như vậy, nếu nàng cứ hồ đồ chạy về tố cáo Nam Chiêu Hầu có ý tạo phản, sẽ không có ai tin nàng, chỉ khi nắm chắc bằng chứng trong tay, nàng mới thuyết phục được người khác.
Dần dần, xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạc, hai người nói chuyện trong bóng tối đã đi xa, Tô Lạc Tuyết nắm chặt viên dạ minh châu, âm thầm quyết định thám thính phủ Nam Chiêu Hầu ngay đêm nay.