Chương 2: 'Hắc Y Nhân' và 'Bạch Y Nhân'

"A Nhất Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..." hàng triệu sinh linh từ khắp thiên hà đồng thời hô lên.

"Bình Thân!" lúc này mọi thứ im lặng chỉ còn tiếng nói của nam nhân mang bạch bào, thoạt nhìn hắn ta tuổi rất trẻ như thanh niên 19 20 tuổi thế nhưng lại toả ra khí tức như đã sống qua vô số tuế nguyệt làm mọi người cảm thấy kính nể.

"Ta A Nhất đã đi qua vô số nơi, vô số thiên hà, chấp chưởng vô số đại đạo đứng trên đỉnh cao của tu chân, gặp qua nhiều cuộc chia ly. Cuối cùng đến lượt ta cũng phải ra đi đến 'Thiên Đạo Chi Chiến', chỉ còn luyến tiếc một điều là không thể gặp lại hắn ta lần cuối..."


"Chiếp chiếp ...", tiếng chim kêu trong khu rừng đan xen với tiếng gió. Nhìn chung quanh có một tiểu hài tử không cao độ chừng 7 8 tuổi, đây là A Nhất thời nhỏ.

"Hộc.. A. Tiểu Bằng, ngươi đi đâu thế hộc...? Ta tìm ngươi nãy giờ.", tiểu hài tử vừa thở vừa nói với con chim. Con chim này được tiểu hài tử cứu khi nó bị thương trên cánh trái, A Nhất sau khi giúp nó thì muốn nuôi nó nên đặt nó là Tiên Bằng thường gọi là Tiểu Bằng.

Hắn ta đang vui vẻ cùng tiểu bằng thì nghe tiếng nữ nhân kêu lên.

"Tiểu Nhất. Về thôi, muộn rồi.". Người phụ nữ này dung mạo tuyệt trần, người mảnh khảnh sau lưng đeo một cái rọ bên trong chứa lá thuốc chính là mẫu thân của tiểu hài tử tên A Nhất này.

"Nương!" A Nhất vui mừng kêu lên nhưng trong chốc lát hắn ta lại xụ mặt xuống bảo "Mẹ à, ta với tiểu Bằng chưa chơi được bao lâu...".

"Ngươi không về thì cha ngươi sẽ đánh ngươi đấy." Lý Sương, cười nhẹ bảo, lúc cô ta cười cả khu rừng như lay động theo.

"Được rồi.. Tạm biệt tiểu Bằng, hẹn hôm khác lại đến hihi" tiểu hài tử cười cười nói rồi quay lưng đi.

Tiểu Bằng cũng kêu vài tiếng sau đó bay đi...

Nhà A Nhất không to chỉ có 1 sân vườn nhỏ và căn nhà mà thôi. Đến cổng, A Nhất chạy trước hắn ta nương hấp tấp mở cổng hô tô "Phụ Th--" "Oạch" một cái hắn ta vấp vào bậc cửa ngã ra, nương hắn nhìn thấy vậy liền cười nhẹ.

Nhìn vào trong thấy một nam tử, người hơi to cơ bắp săn, hay ống tay áo xắn lên cầm rìu đang chẻ gỗ, người này là phụ thân của A Nhất, tên là Lý Thuần.

"A, Tiểu Sương nàng về rồi đấy hả?" Lý Thuần ngửa mặt lên cười hỏi.

"Vâng, thiếp vừa về đây" Lý Sương đáp.

"Này. Nương, cha sao hai người không hỏi người ta vừa bị ngã đây chứ.." A Nhất mặt liền xị xuống, khuôn mặt của tiểu hài tử khi tức giận làm cho người khác thấy dễ thương.

Lý Thuần nghe thế liền quay sang vừa hỏi vừa cười phá lên

"Ôi! A Nhất của chúng ta có sao không? Để phụ thân xem ngươi bị gì nào. Haha!"

Song cả 3 người cùng nhau đi vào nhà.


Tối đến, trong phòng của Lý Thuần.

"Cha. Người có thể dạy ta luyện võ được không?" A Nhất hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Sẽ. Nhưng mà chưa phải hiện tại, lúc ngươi 10 tuổi rồi khi đó ta sẽ chỉ ngươi".

"Hứ! Người đã nói thế lúc ta 6 tuổi, người bảo 8 tuổi sẽ dạy, bây giờ ta 8 tuổi người lại bảo là 10..." A Nhất tức tối hô lên.

"Hahaha lần này ta sẽ không thất hứa nữa." Lý Thuần cười cam đoan.

A Nhất tức giận đi ra khỏi phòng , đóng cửa lại sau đó về phòng của mình nằm. Trong lúc đang nằm A Nhất nghe tiếng "Bùm!" nổ ra hắn ta giật mình, sau tiếng nổ hắn ta nghe có tiếng kêu.

"Tiểu tử, giúp ta!"

"Người là ai!?" A Nhất giật mình kêu lên

"Đừng hỏi nhiều, mau qua đây giúp ta, đem theo ít 'Phong Lâm Thảo' về phía đông bắc, đến đó rồi ta sẽ nói rõ hiện tại ta không thể dùng thần niệm lực nhiều nữa. Nhớ đến trong 2 canh giờ nữa, xong chuyện sẽ dạy ngươi tu tiên!" âm thanh bí ẩn nói với giọng khẩn trương

"Cái gì!? Tu tiên! Hảo, ta sẽ sớm tới." A Nhất nghe thế liền vui mừng liền lẳng lặng trong đêm, đem theo một ít 'Phong Lâm Thảo' rồi cấp tốc chạy băng qua rừng theo hướng đông bắc, cắm đầu chạy đến nơi mà âm thanh bí ẩn bảo.

Lúc đến nới A Nhất thấy xung quanh tan hoang, nhìn qua có vẻ như đã có trận chiến kinh thiên đã diễn ra. Hắn ta hoảng sợ rùng mình một cái, nhìn xuống hố sâu lõm 2 trượng đường kính khoảng 50 trượng, thấy nam tử mặc hắc bào, tóc đen toàn thân vết máu loang lổ. "Oẹ!" A Nhất thấy thế liền không kiềm được mà nôn một cái, dù gì hắn ta cũng chỉ mới tiểu hài tử 8 tuổi nên cũng có thể hiểu được.

"Đừng nôn nữa. Mau mau xuống đây hỗ trợ ta hồi phục a." Nam Nhân nói nhẹ

Lúc này A Nhất cũng ngừng nhưng mà vẫn run tay cần chặt 'Phong Lâm Thảo' bước về phía Nam Nhân hắc bào.

"Ngư... người.. là ai vậy, sao người lại bị thương thế này?" A Nhất run run đắp 'Phong Lâm Thảo' các vết thương hỏi.

Nam Nhân hắc bào im lặng một hồi lâu thương thế đỡ hơn bắt đầu ngồi dậy tiếp tục vận chuyển linh lực cấp tốc hồi phục. A Nhất thấy thế cũng đành im lặng, hắn không biết việc làm này có đúng hay sai, sợ cha hắn sẽ trừng phạt.

Qua một hồi lâu Nam Nhân hắc bào mở miệng.

"Ta là Trung Kiêu. Là một tán tu khô--"

Nam Nhân hắc bào chưa kịp nói hết câu sắc mặt liền không tốt, chộp lấy A Nhất rồi dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi. Hắn ta vừa rời đi thì bỗng có Nam Nhân khoác bạch bào khác đến dẫn theo 2 người che mặt cùng theo, người nay nhìn qua sẽ không phân biệt được nam hay nữ, nhan sắc tuyệt thế, tóc để dài màu trắng xoá. Hắn ta là người vừa đấu với Nam Nhân hắc bào đó.

"Hừ! Trốn nhanh lắm!" hắn ta hừ lạnh một câu hai vị hộ pháp đi theo nghe cũng run rẩy. Giọng nói của hắn ta tràn ngập sát khí, sau đó liền lạnh lùng quay người đi.