Chương 76: Cường Đại

Trong lúc căng thẳng, Trác Thần đối diện Tuyết Phi Sương hai người chuẩn bị động thủ, bỗng dưng chỉ thấy Tuyết Phi Sương nhẹ nhàng lắc đầu.

" Ngươi không phải đối thủ của ta, chí ít, một mình người là không đủ, ba người nữa cùng lên đi " Tuyết Phi Sương âm thanh nhẹ nhàng, cũng không mang cái gì tư thái ở trên cao nhìn xuống hay miệt thị, nàng chỉ là chậm rãi nói ra với Trác Thần.

Nhưng lời này nghe vào tai Trác Thần lập tức làm cho sắc mặt băng lãnh xuống, ánh mắt không khỏi phẫn nộ.

Đám người quan sát xung quanh cũng không khỏi xôn xao, có khó chịu, có miệt thị, có âm thầm cười trên nỗi đau có người khác.

" Nàng cũng không khỏi quá tự tin đi " Có người bất mãn nói ra.

" Hừ, Thập Nhị Thiên Kiêu thì sao, này cũng quá khinh thường Tam Thập Lục Kiêu Tử "

Không những hắn, ngay cả Tam Thập Lục Kiêu Tử đều sắc mặt trầm xuống. Dù sao Trác Thần tuy không phải nói đứng đầu nhất một nhóm kia trong bọn hắn, nhưng cũng được cho là Kiêu Tử, lúc này Tuyết Phi Sương một lời muốn một mình nàng đánh với bốn cái đây chẳng phải miệt thị bọn hắn ?

" Thú vị " Hoàng Nhất sắc mặt vẫn bình tĩnh không có cái gì tất giận, ánh mắt tinh mang loé lên nhìn Tuyết Phi Sương, khoé miệng hắn có chút câu lên không biết nghĩ gì.

Thập Nhị Thiên Kiêu đám người ánh mắt cũng hơi rung động, một mình đánh với bốn năm cái cũng không phải cái gì không có khả năng, nhưng vấn đề nếu đỉnh năm cái vậy bọn hắn phải bộc phát ra bảo thể.

Tuyết Phi Sương chẳng lẻ muốn sử dụng bảo thể sao ? Bảo thể nàng lại là cái gì ? Đường Long bọn người trong lòng không khỏi chờ mong đứng lên.

" Ngươi đây là khinh thường ta sao " Trác Thần âm thanh có chút lạnh nói ra, hai mắt như đao nhìn Tuyết Phi Sương.

Nếu như nói từ đâu đối phương là mỹ nữ hắn còn có khả năng nương thủ, nhưng đối phương đã xem rẻ cùng miệt thị mình cũng không cần lại nương tay.

Nghe Trác Thần hỏi, Tuyết Phi Sương vẫn như cũ lãnh đạm, cũng không có cái gì xem thường hắn lắc đầu, bất quá lần này nàng cũng không có nói thêm gì, này càng để Trác Thần càng thêm tức giận.

" Tốt, tốt, tốt. Vậy ta cũng muốn xem ngoài Đường Long thì Thập Nhị Thiên Kiêu có phải cái nào cũng ra trò " Hắn cười gằn phẫn nộ nói hảo ba lần, đủ để thấy tâm tình hắn lúc này có bao nhiêu tức giận.

Hắn tự nhận là thiên kiêu chi tử, cho dù Trác gia cũng không phải cái gì siêu cấp đại gia tộc có thể sánh vai với Hoàng gia, Lãnh gia, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng thiên phú cùng thực lực mình không thua bất kì ai trong thế hệ trẻ.

Huống hồ, cho dù hắn đánh không lại, hắn cũng không tin Thập Nhị Thiên Kiêu dám lấy mạng hắn. Không nói Trác gia lão tổ cùng gia chủ đang ẩn núp gần đó quan sát, Hoàng gia, Lãnh gia, Lưu Thiên Tông, các đại thế lực người cầm đầu cũng đã hàng lâm ở đây, chỉ bất quá bọn hắn đang đợi thời cơ xuất hiện mà thôi.

" Đao kiếm không có mắt, ngươi cũng cẩn thận rồi — " Trác Thần hít sâu một hơi, hai mắt tinh mang bạo phát, lúc này bên hông hắn bội đao không biết khi nào rút ra cầm trên tay hắn.

" Keng — "

" Thật nhanh tốc độ xuất đao " Có người không thấy rõ hắn làm sao rút thanh đao kia ra khỏi vỏ lập tức hai mắt có rụt lại sợ hãi.

" Xuyễn — "

Bỗng dưng chỉ thấy trên lưỡi đao đang cầm trên tay Trác Thần run nhè nhẹ, từng đợt tần sóng quỷ dị phát ra khiến cho không gian bao phủ lưỡi đao hắn cũng có chút vặn vẹo, âm thanh kỳ quái cũng theo đó phát ra.

" Dùng âm ba lực lượng quán chú lên trên lưỡi đao sao "

Phượng Vô Song thấy Trác Thần một chiêu này lập tức nhận ra, có chút cau mày suy nghĩ.

Không thể không nói, mặc dù nhân phẩm cùng tính cách có chút bỏ đi. Nhưng Tam Thập Lục Kiêu Tử cũng đáng được xưng là thiên tài. Cho dù Phượng Vô Song cũng không đặt bọn hắn vào mắt, nhưng không thể không thừa nhận Trác Thần đích thật là có một thủ đoạn kỳ lạ cùng quái dị.

Lợi dụng âm ba lực lượng rung động với tần suất cao, lưỡi đao trong lúc đó độ sắc bén cùng công phá đề thăng vô số lần, hơn nữa phát ra âm thanh ảnh hưởng đến tinh thần gây nhiễu loạn cho đối phương.

Một khi bị một đao này đánh trúng không phải chỉ bị thương đơn giản như vậy, thậm chí có thể gây tê liệt, tinh thần trở nên hỗn loạn, đối phương thừa cơ tấn công tiếp.

Nàng lập tức trong đầu thôi diễn ra Trác Thần cái kia thủ đoạn, bất quá cũng không có cái gì lo lắng, dù sao Tuyết Phi Sương vẫn một mặt lãnh đạm đứng đó, nói đúng hơn cũng không có đặt trước mắt Trác Thần vào mắt.

" Phanh — "

Âm thanh đại địa vỡ vụn dưới chân Trác Thần vang lên, vô số gạch nhỏ vụn văng tung toé.

Trác Thần trong nháy mắt bạo phát lực lượng, một chân làm điểm tựa dẫm lên đại địa lập tức phóng ra, không thể không nói tốc độ vô cùng nhanh chóng, một đao kia theo tay hắn bọn người chỉ thấy được tàn ảnh vặn vẹo quỷ dị bổ về phía Tuyết Phi Sương không chút lưu tình.

" Xuyễn — "

" Chết tiệt, âm thanh gì " Có người đầu óc choáng váng có chút không chịu nổi, thân hình lập tức lảo đảo hai tay bịt lại tai.

Đao chưa tới nhưng cái kia quỷ dị âm thanh đã nhanh chóng tấn công quấy nhiễu tinh thần Tuyết Phi Sương, Trác Thần cười gằn, trên tay trái còn lại của hắn lập tức xuất hiện thêm một thanh chuỷ thủ.

Âm ba công kích chính là quỷ dị cùng bất ngờ, cũng không có nhiều người đi theo loại này hiếm hoi con đường nên ít ai biết đề phòng thủ đoạn.

Hơn nữa lần đầu xuất thủ vẫn là thời cơ tốt nhất đối thủ không nhìn ra điểm yếu của mình, vì vậy Trác Thần ý định muốn cầm xuống Tuyết Phi Sương ngay lần đầu tiên.

Trên tay trái của hắn xuất hiện một thanh màu đen chuỷ thủ. Thanh này chuỷ thủ rất đặc thù, cả người nó mang theo mặc ngọc sắc, thậm chí ánh sáng cũng không chiếu rọi đến nó quỷ dị bị hút vào, hơn nữa trên thân nó cũng không có cái gì khí tức. Nếu như nói ngươi nhắm mắt lại thì thanh chuỷ thủ này tựa như không tồn tại, một loại đặc thù linh khí cho việc ám sát.

" Phốc — "

Trong nháy mắt, thanh âm vật gì đó bén nhọn xuyên qua cơ thể không khỏi để mọi người ở đây lạnh sống lưng. Bất quá bọn người hai mắt không khỏi trợn tròn kinh hãi nhìn cảnh tượng phía trước.

Ngay cả Phượng Vô Song thấy cảnh này cũng không khỏi hai mắt co rụt lại hai tay trong vô ý thức nắm chặt.

Cái kia âm thanh bén nhọn xuyên qua cơ thể cũng không phải như trong tưởng tượng của bọn hắn đồng dạng Trác Thần một đao xuyên qua Tuyết Phi Sương.

Trước mắt bọn hắn chỉ thấy Tuyết Phi Sương một đầu bạch kim phát tuyệt mỹ theo gió nhẹ vũ động lấy. Nàng tựa như một cái thần nữ trầm lặng đứng đấy, cả thế gian cũng không có vật gì làm cho nàng biến sắc.

Trước mặt nàng nằm lấy một cái thi thể cả người như bị vô số vết đao vết kiếm thiên đao vạn quả, người này không thể nghi ngờ là Trác Thần, bất quá bây giờ hắn chỉ là cái thi thể, thậm chí đao cùng chuỷ thủ trong tay hắn cũng vỡ vụn nát ra tản mạn trên mặt đất.

Làm cho người ta đặc biệt sợ hãi là Trác Thần cũng không phải chỉ đơn giản như bị vô số vết kiếm cắt đứt vô số vết thương trên cơ thể, mà cả người hắn vô cùng tím tái, bao phủ lấy một vết băng sương mắt thường có thể nhìn thấy đang dần tan rã.

" Ch..chết...chết rồi, Trác Thần chết rồi — "

" Không...không thể nào — "

" Làm sao có thể, ta ngay cả cái gì cũng không thấy "

Hiện trượng yên tĩnh trong nháy mắt bỗng như phong bạo âm thanh nổi loạn quét ra, vô số người thậm chí cả Tam Thập Lục Kiêu Tử, Hoàng Nhất, Lương Bách đám người cũng mắt co rụt lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tuyết Phi Sương.

Đường Long cả người rùng mình, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tuyết Phi Sương.

Nếu như hắn mở ra Tiên Thiên Thánh Đạo Thể có thể hoàn toàn trong nháy mắt miểu sát Trác Thần, nhưng cũng vì vấn đề đó làm cho hắn có chút sợ hãi nhìn Tuyết Phi Sương.

]

Đúng vậy, là có chút sợ hãi.

Hắn cũng không có thấy Tuyết Phi Sương là như thế nào miểu sát lấy Trác Thần, hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Chỉ thấy Trác Thần mang theo một đao cực tốc cả người để lại tàn ảnh , một đao bổ về hướng Tuyết Phi Sương. Nhưng bỗng dưng chỉ cách xa khoảng hai thước hắn hoàn toàn như bị không gian ngưng trệ lại trên không, sau đó cả người như bị vô số thứ gì đó cắt ra. Hình ảnh đó không khỏi làm mọi người lạnh sống lưng, Trác Thần thời điểm đó cả người khắp nơi trên cơ thể vết máu phún ra như không cần giữ lại một dạng.

Nếu như nói là không gian thủ đoạn Đường Long đã nhận ra, dù sao Tuyết Phi Sương có cường đại hơn hắn nhiều đi chăng nữa thì thi triển không gian thủ đoạn vẫn phải để lại không gian ba động. Muốn không để lại không gian ba động trừ khi nàng như Đế Hoành hay Cổ Huyền Thiên loại này nhân vật, bất quá có khả năng sao ?

Đáp án khẳng định là không thể nào.

Thời gian thủ đoạn càng không có khả năng, đó là thần linh lĩnh vực.

Vậy còn lại giải thích chỉ có thể là nhanh !

Tuyết Phi Sương xuất thủ nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, thậm chí ở đây không ai có khả năng phản ứng kịp nàng đã hoàn thành xuất thủ.

Thứ duy nhất Đường Long có thể thấy chính là trong nháy mắt cực kỳ lạnh lẽo cùng lam quang loé lên.

" Băng hệ sao ? " Đường Long lầm bầm.

" Cũng không phải, cao hơn vô số lần Băng lực lượng, hầu như là một loại bổn nguyên. Nếu như ta đoán không lầm thì vừa rồi nàng vận dụng Chí Âm pháp tắc " Phượng Vô Song lúc này ánh mắt ngưng trọng nhìn Tuyết Phi Sương có chút không nắm chắc nói ra.

Trong lúc đó nàng chỉ thấy Tuyết Phi Sương cái kia tuyệt mỹ lam đồng trong nháy mắt loé lên, vô số lam sắc toả sáng cánh hoa anh đào xuất hiện xung quanh Trác Thần dùng kinh khủng tốc độ cắt đứt cơ thể hắn.

Cái kia mỹ lệ mà lại huyết tinh khủng bố thủ đoạn ngay cả Phượng Vô Song cũng không khỏi sau lưng có chút phát lạnh.

" Không — — Thần nhi ! ! " Bỗng dưng ở trong sâu xa không gian tuyệt ẩn, một cái trung niên lam bào nam tử hán hai mắt xích hồng, hắn lập tức nộ hống, Vũ Thánh trung kỳ tu vi kinh khủng nhấc lên không gian thác loạn.

Hắn chính là Trác Mộc, gia chủ Trác gia cũng là phụ thân của Trác Thần.

Nhìn thấy con trai của mình trong nháy mắt chết thảm núp ở gần đó trong không gian hắn lập tức bạo nộ, hai mắt kinh khủng sát ý loé lên nhìn Tuyết Phi Sương, hận không thể đem nàng băm thành trăm mảnh.

" Nhẫn nhịn — " Bỗng dưng đang thời điểm Trác Mộc sắp không kìm được ý định xuất thủ báo thù cho Trác Thần, một cái âm thanh già nua truyền đến bên tai hắn.

Nghe cái âm thanh này Trác Mộc dù tâm trí đang cuồng bạo cũng không khỏi rùng mình, như bị một chậu nước lạnh đổ lên đầu, dù cho đang tức giận hắn cũng không khỏi nén giận lấy lại bình tĩnh.

" Lão tổ " Trác Mộc âm thanh khàn khàn nói ra, tựa hồ một con dã thú đang bị kìm chế. Nghe âm thanh hắn có thể đoán ra lúc này hắn có cỡ nào tâm tình không ổn định. Trác Mộc quay về hướng âm thanh kia quỳ xuống bái một cái.

" Trác Thần chết tất nhiên ta cùng ngươi sẽ báo thù cho hắn, nhưng bây giờ không thể làm hỏng đại sự. Ít nhất cũng phải đợi Thần gia cùng Lãnh gia hai cái này gia tộc hành động. Phù Vân Cảnh địa vị kia đại năng vô cùng khó lường, ngươi nhảy ra chỉ làm đả thảo kinh xà, nói không chừng không báo thù được cho nhi tử lại còn góp thêm cái mạng " Lão tổ Trác gia âm thanh tựa hồ cách đây vô số không gian truyền tới.

Trác Mộc nghe vậy không khỏi rùng mình, lập tức hít sâu một hơi lấy lại tỉnh táo, bất quá trong mắt cái kia nộ hoả cũng không có chút nào tiết chế đi, hắn chỉ kìm nén lại sau đó chính là để cho lửa giận của mình vô tận bộc phát lên cái kia Tuyết Phi Sương.

...

Tuyết Phi Sương ánh mắt có chút mờ mịt, nàng vừa rồi cũng không có ý định giết Trác Thần, chẳng biết sao tâm tình nàng bỗng dưng có chút bất ổn, về phần bất ổn địa phương nào nàng cũng không nói rõ được.

Bất quá Tuyết Phi Sương cũng không hối hận, Trác Thần thi thể nàng chỉ là bình tĩnh nhìn lấy một cái sau đó lại gạt sang một bên, hoàn toàn tựa hộ không phải nàng vừa xuất thủ.

" Này không khỏi quá khủng bố, so với Phượng Vô Song còn khủng bố " Hoàng Minh nhìn Tuyết Phi Sương cái kia lam sắc thân ảnh cùng sau lưng cái kia mỹ lệ làm cho người ngộp thở tuyết phát.

Long Nhất nuốt một ngụm nước bọt sau đó liếc Đường Long nói ra.

" Nếu như lúc trước ngươi trêu không phải Phượng Vô Song mà đổi lại là nàng e sợ trước đây không lâu cái kia quan tài ngươi thực sự nằm trong đó a "

Đường Long nghe vậy sắc mặt hắc như đáy nồi, bất quá cũng có chút may mắn cùng than thở mình đầu óc sáng suốt chưa bao giờ tìm nàng gây sự.

" Đã nói ngươi cũng không phải đối thủ của ta " Tuyết Phi Sương thì thào, xoay lưng lại đang có ý định đi về chỗ Thập Nhị Thiên Kiêu thì một cái âm thanh vang lên khiến nàng dừng lại.

" Chỉ là thông thường luận bàn, cô nương ngươi xuất thủ giết người không cảm thấy có chút quá đáng sao " Trong Tam Thập Lục Kiêu Tử lúc này bỗng dưng có một cái âm thanh vang lên.

Quản chi chứng kiến Tuyết Phi Sương quỷ dị cùng cường đại đến khủng bố, bọn hắn đa số cũng bị doạ sợ đến không dám xuất thủ, nhưng dù sao trước mặt bao nhiêu người ở đây, cái tôi vẫn là chiến thắng đi sự sợ hãi. Vì thế lúc này lập tức có người lên tiếng nói ra.

Bất ngờ là, lúc này đi ra chính là Lương Bách, trong lần kia gặp mặt hội nghị cùng Hoàng Nhất đám người.

Lúc này hắn bước ra nhìn Tuyết Phi Sương, cả người cực kỳ cảnh giác, thậm chí có thể nói đề phòng cảnh giác ý thức kéo lên hạn mức cao nhất.

Cho dù trước mắt cái này dung nhan như thiên tiên nữ tử cũng không có toả ra cái gì nguy hiểm khí tức, nhưng trước mặt hắn Trác Thần thi thể thê thảm nằm đó như một cái huyết tinh cảnh báo.

Cho dù Lương Bách bản thân hắn tự nhận xa xa so với Trác Thần cường đại, nhưng hắn cũng không thể dễ dàng miểu sát Trác Thần như Tuyết Phi Sương vừa rồi, thậm chí Tuyết Phi Sương làm sao xuất thủ bản thân hắn cũng không làm sao thấy rõ.

Nhưng sở dĩ Lương Bách dám đứng ra vì hắn không cho bản thân mình như Trác Thần một dạng bị miểu sát...Lại nói tiếp...

Lương Bách cũng không có ý định một mình xuất thủ đối đầu với Tuyết Phi Sương

" Ta vốn không có ý định giết hắn " Tuyết Phi Sương chỉ đứng yên trầm mặc đó không xoay người lại, sau một hồi chỉ nhẹ nhàng nói ra không biết đối với Lương Bách hay đối với bản thân nàng.

" Hừ, chẳng lẽ ngươi cho chỉ bằng một cái ngươi không có ý định lý do là có thể bỏ qua mọi chuyện sao. Tam Thập Lục Kiêu Tử chúng ta mạng người chẳng lẽ như vậy không đáng giá, làm sao ngươi cũng phải cho bọn ta một cái công đạo, cho Trác gia một cái công đạo " Lương Bách hai mắt chăm chú nhìn bóng lưng Tuyết Phi Sương, thể nội linh lực âm thầm vận chuyển đề phòng, hắn lo sợ Tuyết Phi Sương cái kia quỷ dị thủ đoạn xuất thủ đối với hắn.

Đám người xung quanh thấy Lương Bách dạng này lời nói không khỏi khinh bỉ.

Ai cũng biết hắn chính là e ngại Tuyết Phi Sương, nhưng lỡ đứng ra rồi hắn cũng không dám một mình đối mặt, lập tức cột thêm cái này Tam Thập Lục Kiêu Tử bọn người lên chiến thuyền của hắn.

Dù sao lúc này đều là đứng cùng phía một lập trường, cho dù có như thế nào bọn người cũng không thể để hắn đối mặt một mình với Tuyết Phi Sương đi.

Tam Thập Lục Kiêu Tử mấy cái nghiến răng nghiến lợi nhìn Lương Bách, bất quá cũng không thể làm sao hắn, tuy việc này không mấy quang minh nhưng như Lương Bách nói một dạng cũng có đạo lý.

Lập tức có thêm tám người từ trong đó đứng ra.

" Đúng vậy cô nương, ngươi cũng không khỏi quá đáng. Dù sao chỉ là bình thường luận bàn trao đổi, không cần nhất thiết phải xuất thủ tàn độc như vậy a "

" Phải, luận bàn trao đổi, đến nơi ngưng, ngươi làm sao có thể xuất thủ như vậy không biết nặng nhẹ. Đây là cố ý sao ? "

" Bọn ta cần một cái giải thích hợp lý lý do ngươi giết hắn "

Tam Thập Lục Kiêu Tử đi ra mấy cái thiên tài lập tức bắt đầu chất vấn lên.

Nếu như nói một mình đối mặt Tuyết Phi Sương bọn hắn khô có lá gan đó đối với nàng như vậy nói chuyện cùng chất vấn.

Nhưng bây giờ có nhiều người đứng ra với mình lập tức lá gan liền chướng to hơn, lấy lại gan đảm đứng ra chất vấn, thậm chí trong giọng còn mang theo một tia tức giận quát tháo.

" Chẳng phải từ đầu hắn đã nói đao kiếm không có mắt sao "

Đáp lại bọn hắn vẫn là cái kia bóng lưng Tuyết Phi Sương, âm thanh nhẹ nhàng không mang theo cảm xúc.

" Mặc kệ ngươi là lý do gì, nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật ngươi giết Trác Thần " Lương Bách cười lạnh nói ra, mặc kệ lúc này Tuyết Phi Sương có như thế nào lý do, cho dù nàng miệng có thể phun ra hoa sen hắn cũng không để cho nàng đi.

Đường Long cùng Phượng Vô Song đám người thấy Lương Bách được nước làm tới, không khỏi có chút phẫn nộ, Đường Long đang muốn đứng ra mắng bọn hắn thì Phượng Vô Song cản lại, ra hiệu cho hắn quan sát.

Nhìn lại lúc này chỉ thấy Tuyết Phi Sương cái kia lam đồng kỳ dị tuyệt đẹp lộ ra một chút u tịch khẽ nhắm lại.

" Nói nhiều như vậy, chẳng phải các ngươi muốn tìm một cái lý do đồng loạt xuất thủ sao " Tuyết Phi Sương âm thanh rơi xuống, mắt đang nhắm lại mở ra, lúc này lam đồng lạnh lẽo khủng bố ánh sáng loé lên, nàng xoay người lại đối diện Lương Bách cùng tám cái kia thiên tài, ánh mắt nàng làm cho bọn người không hiểu có chút lạnh lẽo, chân tay có chút tê cứng.

Bị Tuyết Phi Sương một lời vạch ra như vậy hoàn toàn không nể mặt, Lương Bách cùng cái kia tám người không khỏi sắc mặt đỏ lên.

" Hanh, chẳng phải lúc đầu ngươi mạnh mẽ lắm sao, một cái muốn đánh ba bốn cái. Ta thừa nhận không phải đối thủ của ngươi nếu như một chọi một, vậy ta cũng muốn xem ngươi có thể hay không một lúc đối đầu chín người bọn ta, ngược lani bọn ta cũng muốn thay anh linh Trác huynh dưới hoàng tuyền tìm một cái công đạo " Lương Bách cười lạnh không biết xấu hổ nói ra.

" Này...này da mặt hắn mẹ nó còn dày hơn ta " Đường Long há hốc mồm, hai tay sờ sờ khuôn mặt mình thì thào.

Một bên Thập Nhị Thiên Kiêu thấy Đường Long bộ dáng này lập tức trong lòng khinh bỉ ám nhổ nước bọt.

Đám người xung quanh nghe vậy không khỏi một trận buồn nôn, thậm chí xấu hổ dùm Lương Bách.

Tam Thập Lục Kiêu Tử cái này hình tượng trong mắt mọi người lập tức rớt xuống đáy vực thẳm.

Cảm nhận được chán ghét ánh mắt vô số người quăng tới, thậm chí mơ hồ bắt được cái kia trong tộc cùng tông môn mấy cái cường giả ánh mắt không vui, Hoàng Nhất lập tức có chút phẫn nộ nhìn Lương Bách trong lòng mắng tên này ngu dốt.

Bất quá chuyện đã đi đến nước này cũng không thể lui bước, bây giờ hắn chỉ biết quan sát chờ đợi thời cơ, nếu như không thích hợp lập tức xuất thủ.

" Các ngươi cho rằng chỉ bằng đám tạp mao các ngươi có thể đánh bại ta sao " Tuyết Phi Sương lam đồng khủng bố hàn quang khiến không khí bỗng dưng trong nháy mắt cực hàn phủ xuống, lời nói cùng thái độ cũng trong nháy mắt như thay đổi hoàn toàn.

Nàng lúc này không kiên nhẫn. Cái kia cảm giác khó chịu như có đồ vật gì đó thôi thúc kêu gọi nàng làm cho nàng không thể không nghĩ tới, bất quá làm cách nào cũng không rõ ràng đó là vật gì. Lúc này Lương Bách cùng tám cái kia một dạng chất vấn nàng không khỏi làm cho Tuyết Phi Sương tâm trạng không tốt.

" Đừng nói chín ngươi cái phế vật này, cho dù mấy cái kia còn lại phế vật đồng dạng một lượt tiến lên ta cũng không thể làm ta bị thương " Tuyết Phi Sương ánh mắt bình tĩnh làm cho người ta sợ hãi, âm thanh bình thản tựa như đang thuyết minh một cái sự thật.

Đám người xung quanh nghe vậy không khỏi sắc mặt đại biến.

" Điên rồi, người này hoàn toàn điên rồi "

" Vốn là cảm thấy ỷ đông hiếp yếu nàng có một chút đáng thương, bây giờ ngược lại cảm thấy đáng. Người này cũng không khỏi quá cuồng vọng "

" Hanh, nàng cho rằng đánh bại một cái Trác Thần trong cùng thế hệ nàng chính là vô địch sao — "

Vô số người bàn tán ồn ào.

Nhất là Tam Thập Lục Kiêu Tử sắc mặt cơ hồ muốn chảy ra nước, Hoàng Nhất đang ngồi đó lúc này cũng không thể giữ bình tĩnh, cái kia hàn quang trong mắt không chút nào che dấu nhìn Tuyết Phi Sương

" Ha hả, hay lắm. Không hổ Thập Nhị Thiên Kiêu, đủ ngông cuồng " Hoàng Nhất giận giữ cười gằn, cho dù là ai nghe âm thanh cùng nhìn thấy nụ cười cũng có thể nhận ra hắn giận giữ.

Cái gì là miệt thị cùng khiêu khích

Đây chính là trần trụi khiêu khích.

Đây chính là ngay trước mặt miệt thị.

Đây chính là trần trụi đánh mặt, hơn nữa là đánh vang một bạt tai loại kia.

" Ài — "

" Vốn tưởng là một cái Tuyệt Thế Kiêu Nữ, không nghĩ đến tâm tính như vậy kém "

" Người như vậy ngông cuồng tự đại cho dù thiên tư lại xuất chúng thì thành tựu sau này cũng có hạn "

Ẩn núp gần đó hoặc đang quan sát từ xa cái gia chủ đại gia tộc, đứng đầu tông môn tông chủ, lão tổ cũng không khỏi lắc đầu thất vọng.

Kể cả đám người quan sát ở ngoài cũng cảm thấy Tuyết Phi Sương ngông cuồng tự đại.

Bọn hắn vốn đang cảm thấy Tuyết Phi Sương bị đám người kia chơi xấu, chín người đánh một người hoàn toàn không công bằng.

Cho dù Tuyết Phi Sương có quỷ dị cùng cường đại nhưng không có ai nghĩ nàng có khả năng có thể đối đầu với chín người, dù sao song quyền nan địch tứ thủ. Hơn nữa đây cũng không phải chín cái a miêu a cẩu, mà ở Trung Vực đều được cho là thiên kiêu một dạng nhân vật chói loá.

Vốn là cảm thấy Tuyết Phi Sương đối đầu có chút khó khăn, thậm chí nắm chắc thất bại, nhưng không thể hiểu nổi nàng làm sao lúc này lại khiêu khích hoàn toàn những người còn lại.

Thập Nhị Thiên Kiêu sắc mặt cũng không khỏi biến đổi. Trong bọn hắn không có ai có khả năng một mình dám nói hoàn toàn đối mặt được với toàn bộ Tam Thập Lục Kiêu Tử nắm chặt mười phần thắng, cho dù Phượng Vô Song cũng không thể.

Nếu như nói một đối một thì bất kể Đường Long, Ngô Phàm, Phượng Vô Song hoặc người khác đều có khả năng từng cái, thậm chí bốn năm cái một lần đánh bại bọn hắn.

Nhưng một lần đối đầu ba mươi sáu, không, đúng hơn là ba mươi lăm cái vì Trác Thần đã chết, nhưng này vẫn không có khả năng lắm.

Dù sao không nói đến đám người kia thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, gia tộc cùng tông môn đưa cho bọn hắn át bài tẩy cũng chưa từng vận dụng, chỉ nói đến việc linh lực cũng không đủ khả năng một mình đối chọi thời gian dài với ba mươi lăm cái thiên kiêu.

Trừ khi có thể trong nháy mắt miểu sát toàn bộ Tam Thập Lục Kiêu Tử. Bất quá điều này có thể sao ? Ai cũng không tin tưởng.

Đám người Đường Long tuy biết Tuyết Phi Sương mạnh mẽ, nhưng cũng là đối đầu riêng với Trác Thần mà thôi, không nói đến hắn không đề phòng, hơn nữa chỉ là một người, lấy Tuyết Phi Sương thực lực mạnh mẽ miểu sát Trác Thần xem lại cũng không có gì ngạc nhiên.

Nhưng đối mặt với chín người cùng một lúc, cho dù Đường Long, Phượng Vô Song cũng không thể nhẹ nhõm, trừ khi bọn hắn sử dụng đến bảo thể.

Lại nói, chỗ hỏng bét là Tuyết Phi Sương cái kia lời khiêu khích cùng xem rẻ buông xuống, nếu như Tam Thập Lục Kiêu Tử nhằm vào đó đồng loạt xuất thủ với nàng thì Thập Nhị Thiên Kiêu cũng không có lý do ngăn cản.

Tuyết Phi Sương tuy Phượng Vô Song không biết bảo thể nàng là gì, nhưng cho dù mở ra bảo thể cũng không thể nào đối đầu với toàn bộ Tam Thập Lục Kiêu Tử.

Lập tức, Thập Nhị Thiên Kiêu đám người không khỏi lo lắng đứng lên.