Cổ Huyền Thiên lúc này đã trở về Phù Vân Cảnh được vài ngày.
Đường Long, Hoàng Minh cùng Thập Đại Thiên Kiêu có đến bái kiến hắn mấy lần nhưng đều không thấy mặt.
Cũng không phải hắn đang toạ thiền hay tu luyện, hắn chỉ đang lười biếng nằm trên ghế dài cùng nhâm nhi các loại thức ăn, rượu thôi.
Loại này vô lại sinh hoạt nhưng đối với hắn là hiếm có xa xỉ, tựa như Hoàng Đế trăm năm không có một ngày bình dân cảm giác thích thú, quen thuộc mà lạ lẫm.
" Cầu kiến Đế Thượng "
" Cầu kiến Đại sư huynh "
Hôm nay, đám người lại lên muốn gặp mặt Cổ Huyền Thiên một lần nữa.
" Cái gì quỷ, ngày nào cũng cầu kiến, phiền chết lão tử, mặt quả thật dày a, làm sao từ chối nhiều lần...mà thôi... "
Cổ Huyền Thiên cau mày trong lòng thở dài. Sau đó lạnh nhạt cho gọi vào.
Bọn người Đường Long đi vào phòng thấy cái kia tựa như Tiên Đế thiếu niên lười biếng tư thái nằm dài trên ghế.
Bạch y rộng cùng hắc phát tuỳ ý lạc trên ghế cùng sàn nhà, làm cho người ta một loại cảm giác thư thái tự nhiên, gần gũi.
Bất quá cái kia lười biếng lại lạnh nhạt mâu lại bán đứng đi bộ dáng tuỳ ý gần gũi của hắn. Hắn cũng chẳng phải việc làm ra ánh mắt cao cao tại thượng, xem thường Thiên Địa.
Chẳng qua quá khứ trải qua đã để lại cho cái kia kinh khủng ánh mắt không thể xoá nhà lạc ấn, khinh thường hết thảy, miệt thị hết thảy, cuồng bá, ngạo nghễ.
Bất quá rơi vào mắt bọn người đây là hợp lý không thể hợp lý hơn. Tựa như long bào mặc trên người Hoàng Đế một dạng hợp tình hợp lý, sẽ không có ai cảm thấy là hắn cao ngạo, người khác chỉ sẽ sinh ra lòng ngưỡng mộ hắn.
" Làm sao ? "
Cổ Huyền Thiên hai mắt nhắm lại tựa hồ ngủ, một hồi lâu sau mở miệng vấn.
" Bọn ta chỉ muốn ta chỉ muốn thỉnh giáo một số vấn đề trong Thập Nhị Tiên Thể ... "
Đường Long hít sâu một hơi sau đó hơi bái rồi nói ra. Trong lòng có chút lộp bộp, thầm rủa Đế Hoành tại sao không giáo bọn hắn lại bắt bọn hắn đi tìm cái này Đại Ma Đầu.
" Ồ nha, xem ra Thập Nhị Tiên Thể các ngươi cũng luyện không sai biệt lắm gần Tiểu Thành, đa số đều lựa chọn song thể "
" Nói đến cũng không nên ham a, ngoại trừ Đường Long, Hoàng Minh, Phượng Vô Song ở đây thể chất có thể miễn cưỡng luyện được song thể a. Bất quá ta vẫn khuyên các ngươi chỉ nên tinh nhất môn "
" Thời điểm này ta chính là mở ra rộng rãi tư nguyên chồng chất cho bọn ngươi. Vì vậy các ngươi thấy tu luyện một, thậm chí song thể không khó...Nhưng... "
Cổ Huyền Thiên nói đến đây hai mắt khép hờ mở ra có chút trào phúng nhìn bọn hắn.
" Nhưng các ngươi cũng không thể ăn không ngồi rồi đi. Ta cần không phải mấy cái bình hoa, cũng không phải trồng một đám ' nhân dược ' trong vườn. Ta cần cái kia một đám thiết huyết thiên kiêu, chuyên chọc thủng trời sự tình "
" Tài nguyên ta chỉ cấp cho bọn ngươi tối đa ba tháng. Ba tháng sau tài nguyên bất kể đan dược, linh tuyền các ngươi cũng phải tự đi tìm kiếm cơ duyên của mình. Lúc đó các ngươi sẽ hiểu được Thập Nhị Tiên Thể khó khăn, vì thế ta mới khuyên các ngươi tu luyện nhất nghệ tinh thắng đa nghệ tạp "
Hắn một mạch lười biếng nói, thậm chí vừa nói vừa ăn, phát âm không rõ, cũng mặc kệ bọn người nghe được hay là không nghe được. Sau đó vung tay mười hai đạo bạch quang bắn về phía mi tâm mười hai người.
Phượng Vô Song mắt phượng mỹ lệ lúc này hơi cau lại suy nghĩ lúc này đang há mồm muốn nói nhưng lại bị cắt ngang.
" Đây là một số cơ bản lý giải về Thập Nhị Tiên Thể. Giờ lăn được rồi a " Cổ Huyền Thiên vung tay lên không đợi Phượng Vô Song cùng đám người hỏi, lập tức bị quét bay xuống núi.
" Thảo — "
" Bà nội gấu, biết ngay đến gặp cái này Đại Ma Đầu thể nào cũng ăn một chút đau khổ "
" Bạo lực cuồng a, không biết thương hương tiếc ngọc "
"..."
— — " Phụ thân "
Không lâu sau một hồi, một cái âm thanh vang lên.
Chỉ thấy Đế Hoành không biết khi nào đứng bên cạnh Cổ Huyền Thiên. Hắn tựa hồ là một cái bóng đồng dạng.
Lúc này hắn đang chau mày suy nghĩ không biết chuyện gì.
" A, ngươi làm sao " Cổ Huyền Thiên biết hắn muốn hỏi chuyện gì nhưng vẫn mở miệng hỏi, ánh mắt có chút ý cười.
" Bí...bí cảnh sự việc kia a. Làm sao ta có thể bước vào a. Ngươi cũng phải biết cho dù ta là ngủ say rất lâu, nhưng cốt linh vẫn bị tuế nguyệt lạc ấn xuống... "
" Ta khổ tâm a, ngươi cũng không thể đi mà không mang theo ta a "
Đế Hoành có chút khổ sở nói ra.
Cổ Huyền Thiên nha một tiếng, sau đó ánh mắt có chút híp lại nhìn hắn.
]
" Tiểu Hoành, ngươi nói có phải hay không ngươi già rồi, có phải hay không ganh tỵ với ca ca một dạng thanh xuân tràn đầy sinh mệnh " Cổ Huyền Thiên hắc hắc cười nhìn hắn.
" Ta cũng bất đắc dĩ lắm a, ta cũng muốn ngươi đi theo lắm a. Bất quá địa phương kia chỉ có trẻ tuổi thiên kiêu được đi vào a " Cổ Huyền Thiên một dạng đau xót, bất đắc dĩ nói ra. Bất quá làm sao cũng không che đi được cái kia đắc ý trên mặt hắn.
Đế Hoành trên trán hiện lên mấy cái chữ " Tĩnh ", sắc mặt đen như đáy nồi. Hắn thề lúc này rất muốn một cái Già Thiên Đại Thủ Ấn nện xuống đập chết lão tặc này.
Bất quá rất nhanh hắn liền giảo hoạt nở nụ cười.
Cổ Huyền Thiên thấy thế lập tức trong lòng lộp bộp hô to đại sự không ổn.
" Ca ca...Ca ca yêu quý của ta... " Đế Hoành nhe răng cười híp mắt, ' ca ca ' thanh âm đặc biệt nhấn mạnh.
Cổ Huyền Thiên không nhịn được một trận nổi da gà.
" Ngươi nói phải hay không, trong Đế Hoàng Táng Địa còn một gốc Cửu Tuỷ Phạt Linh Cốt a. Ngươi nói có thể hay không cho ta... " Đế Hoành hì hì cười mở miệng.
" Thảo mẹ mày tiểu tử. Ngươi nghĩ cũng dám nghĩ a, Cửu Tuỷ Phạt Linh Cốt lão tử chỉ còn hai...a...a...Ngươi nói gì, ta không biết. "
" Cái gì Củ Cải Phạt Linh, ta không có a "
Cổ Huyền Thiên nổi giận nói ra, đến nữa lời giật mình chợt nhớ lại lỡ lời, lập tức giả ngây ngô.
" Lão tặc, ngươi giấu cũng đừng hòng giấu. Ta tuy ngủ say nhưng thỉnh thoảng dưới Đế Lăng, Hoàng Tẩm vẫn nghe mấy cái lão già kia xì xào bàn tán thèm nhỏ dãi gốc kia Cửu Tuỷ Phạt Linh Cốt a "
Đế Hoành cười gằn, đâu còn một bộ dáng Đế Tử, quả thực như một cái trộm cướp đang ép buộc người khác.
" Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, ta không biết cái gì Cửu Tuỷ Phạt Linh Cốt " Cổ Huyền Thiên trừng mắt.
" Ngươi cho hay không cho " Đế Hoành trừng mắt lại.
" Lấy Mê Linh Thảo gặm lấy rồi ngủ vạn năm nữa đi , lão tử không cho " Cổ Huyền Thiên cười gằn nói ra.
Cổ Huyền Thiên có một cái sở thích đó chính là cực kỳ thích sưu tập Chư Thiên Vạn Giới Kỳ Dược.
Hắn cái gì cũng không tiếc, chính là tiếc đứt ruột mấy cái gốc Thần Dược kỳ lạ.
Đụng đến dược của hắn ngươi sẽ thấy bộ mặt khác của hắn, từ Vô Thượng Đế Chủ biến thành một cái lão giữ của.
" Ngươi chắc không cho ? " Đế Hoành nham hiểm híp hai mắt lại.
" Hừ...mơ tưởng " Cổ Huyền Thiên hừ lạnh, một bộ dáng lão tử tuyệt đối không thương lượng.
" Linh...linh...đang...đang — "
Bỗng dưng tiếng chuông ở đâu thanh thuý reo lên.
Đế Hoành không biết khi nào trên tay xuất hiện một cái tiểu chuông bạc lắc lắc. Trên đó mơ hồ thấy một chữ ' Uyển ', hắn cười tà nhìn xem Cổ Huyền Thiên.
" Ta đi đại gia mày "
Cổ Huyền Thiên bỗng dưng mặt cứng đờ, nhìn tiểu chuông bạc một lúc sau đó hai mắt trợn to rồi nhảy cẫng lên.
" Tiểu Hoành, Đế Hoành của cha. Không, Hoành đại gia, ngươi lấy đâu ra đồ vật đó, lập tức đưa cho cha phong ấn. Nhanh a, đại hoạ lâm đầu. Con kia mụ điên... "
" Hắc hắc, xem ngươi còn không chịu phục "
" Ngươi nghịch thiên a, ngươi cao cao tại thượng a. Còn chẳng phải chạy trốn lúc gặp mấy cái phong bà tử " Đế Hoành cười ha hả.
" Nhanh, nhanh. Cửu Tuỷ Phạt Linh Cốt cầm lấy, lập tức đưa lão tử cái kia đồ vật. Để cái kia mụ điên cảm ứng được nhưng là kế hoạch lão tử loạn a. "
Cổ Huyền Thiên nói cũng không nói nhiều lập tức trên tay xuất hiện một góc nhìn như nhân sâm nhưng lại mang lưu ly sắc cùng chín cái rễ, lộ ra vô cùng trân quý kéo theo ánh mắt tiếc không ngớt vứt cho Đế Hoành.
Đế Hoành cũng ném chuông bạc cho Cổ Huyền Thiên.
" Cửu Phong Linh Tẫn — Thiên Địa Huyền Cung Toả ! Phong — " Cổ Huyền Thiên không đợi tiểu chuông bạc đến lập tức dùng vô bỉ tuyệt luân tốc độ thi pháp ấn.
Trong nháy mắt chín đạo bạch quang vô cùng sáng chói lập tức như thao thiên cự lãng dần dần điên cuồng lên gặm nuốt xung quanh gian phòng.
Nếu không phải Cổ Huyền Thiên phong toả e sợ dùng loại này phong ấn cả Phù Vân Cảnh sẽ đều bị chấn động.
Tuy nhiên thực lực hắn không đủ thi triển Thiên Địa Huyền Cung Toả một phần nghìn vạn nhưng đầy đủ.
" Phanh — "
" Phanh — "
" Phanh — "
...
Âm thanh như kim loại va chạm vào nhau vang lên liên tục không biết bao nhiêu lần. Phảng phất chín đạo bạch quang kéo theo cái kia chuông bạc vào vô tận thứ nguyên cùng thời không cấp độ sâu trấn áp trong đó.
Cũng không trách hắn làm quá chuyện lên.
Một phần hắn cũng e ngại gặp mặt cái kia nữ tử, không phải e ngại thực lực, mà là sợ mấy cái kia làm ra chuyện không ai ngờ được.
Nếu như ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn vậy coi như công cóc, phải biết hắn chuẩn bị từ lâu lắm a.
Nếu như nói trục trặc xảy ra có thể cứu vãn được, nhưng phiền toái, đại phiền toái là tránh không khỏi.
Cái kia chuông bạc chính là một cặp.
Không biết bao nhiêu tuế nguyệt trước, hắn chính là dùng cái kia lừa gạt con gái nhà...phi, phi
Nói chung hắn dùng cái kia vật lừa đảo người ta, giờ người ta thức tỉnh. Chính chủ muốn tìm đến a.
Hắn nhưng biết đến loại cấp độ kia có thể thông qua vật dụng tương liên tìm đến vị trí.
Việc này bình thường xoá bỏ vô cùng dễ dàng, nhưng người ta bên kia cũng không phải thuộc loại nhược kê. Ngược lại vô cùng khủng bố.
Ai biết dùng cái gì ma quỷ thủ đoạn truy tìm đến, lúc đó liền vui rồi.
Nếu như nói hắn khôi phục một chút thực lực, thậm chí không bằng cái kia người nhưng hắn vẫn có tự tin chặt đứt được dấu vết.
Bây giờ ngược lại vui nha, thực lực kém xa người ta, không dùng thủ đoạn siêu cường hắn ngược lại không chắn có thể lẩn tránh được bao lâu.
Nghĩ đến đây Cổ Huyền Thiên có xúc động muốn khóc, một mặt bi phẫn nhìn Đế Hoành.
" Ngươi cái này tai vạ a. Ngươi trợ giúp ta đâu, ngươi một thế này đi theo giết hết phía trước vì ta đâu, ngươi cái kia lời hứa chân thành lại cảm động đâu a. Gia môn bất hạnh a " Cổ Huyền Thiên một bộ dáng tiếc hận rèn sắt không thành thép, thở dài.
Đế Hoành nhìn cũng không nhìn hắn một cái, nghênh ngang ôm Thần Dược giữa phòng gặm xuống như ăn củ cãi hấp thu.
Cửu Tuỷ Phạt Linh Cốt chính là Thần Dược, hơn nữa là trong Thần Dược kỳ dược.
Nó sinh trưởng một rễ chi gần hai mươi vạn năm, cái này gốc có chín rễ nói thế nào cũng gần hai trăm vạn năm.
Tác dụng của nó nói ra chính là mấy cái lão bất tử hận không thể bán thân mua lại.
Tẩy cốt, phạt linh !
Đúng vậy, Tẩy cốt, phạt linh trên nghĩa đen mà không phải chỉ gọi cho oai như những thứ đan dược rác rưỡi kia.
Nó tác dụng chính là thanh linh cốt, tẩy bỏ lạc ấn của tuế nguyệt trường hà. Mang lại sinh mệnh thời kỳ chí thịnh của cơ thể.
Phạt linh chính là tịnh hoá linh hồn. Không phải tịnh hoá cái kia xoá bỏ hoàn toàn. Mà là đưa linh hồn trở nên linh khiết đến cực hạn, hoàn toàn loại bỏ tuế nguyệt, thậm chí ngăn trở tuế nguyệt ảnh hưởng.
Phải biết cho dù ngươi cường đại cỡ nào, nhưng cốt linh của ngươi một dạng bị tuế nguyệt thác xuống dấu ấn trên đó.
Tuy không có nói ảnh hưởng gì đến thực lực trực tiếp, nhưng lại hạn chế rất nhiều điều kiện. Tỷ như ngươi không phù hợp với công pháp này, không thể bước vào bí cảnh kia, không thích hợp truyền thừa này.
Nó còn làm cho thể chất lẫn linh hồn ngươi linh thấu đến cực hạn, vô số tạp chất đều bị loại bỏ. Thập chí phẩm chất thấp đồ vật đều bị nó bài trừ ra.
Chỉ có điều có lợi thì cũng có hại.
Trong một khoảng thời gian thực lực cùng một số thủ đoạn của người dùng Cửu Tuỷ Phạt Linh Cốt bị hạn chế phần lớn. Đúng hơn là rút về tập trung Tẩy Cốt, Phạt Linh dần dần.
— —
" Đáng chết, đáng chết. Vậy mà dùng Thiên Địa Huyền Cung Toả xoá bỏ dấu vết. Hừ, ta xem ngươi cũng vừa trùng thế không lâu, thực lực nhỏ yếu, ngươi có thể trốn tránh ta được bao nhiêu " Bạch y nữ tử nghiến răng nghiến lợi, xinh đẹp dung nhan hồng nhuận phơn phớt, vô cùng mị hoặc lại cao quý không tả nỗi.
Nàng ngọc thủ lập tức một chỉ đánh về tiểu chuông bạc. Phật Hải vì nàng gia trì lực lượng, kinh khủng pháp lực lập tực làm Phật Hải có chút sôi trào.
Chuông bạc toả ra từng tia bạch quang thần bí khí tức.
Đây chính là Nhân Quả truy tung thủ đoạn một trong, vô cùng nghịch thiên khủng bố thủ đoạn.
Từng tia bạch quang trong nháy mắt tách ra làm nghìn vạn, ức vạn tia xuyên qua tầng tầng thứ nguyên, cấp độ sâu thời không tìm kiếm cái kia chuông bạc bị phong ấn.
Chỉ cần tìm được nàng có thể dựa vào đó tìm đến người bên kia.
Bất quá để nàng thất vọng là trong thời gian ngắn khó mà tìm kiếm được cái gì đầu mối.
" Hừ, đợi ta đi ra Phật Hải ngươi có trốn xuống Cửu U ta cũng đào ngươi lên " Bạch y nữ tử lạnh rên một tiếng, ngọc thủ vung lên lập tức Phật Hải sôi trào trở lại bình thường.
Chuông bạc cũng từ không trung hạ xuống, bạch quang biến mất, tiểu chuông bạc chậm rãi bay về bên thắt lưng sau đó móc nối lại.
Nữ tử không nhịn được cầm lấy tiểu chuông bạc vuốt ve lấy, ánh mắt lộ ra một tia thương nhớ cùng buồn bã.
" Bạo lực cuồng, ngươi vì sao phải trốn tránh ta đây. Vương bát đản, ta rất nhớ ngươi ... "