Chương 54: Chiến ! Chiến !

Đế Hoành giờ khắc này trong nội tâm cũng không khỏi trầm xuống. Nếu như nói lấy thực lực của hắn hoàn toàn đỉnh phong thì cho dù hoàn mỹ Tam Thế Trấn Sát Phù cũng không gây tổn thương cho hắn một sợi lông mao.

Nhưng vấn đề ở đây là Thiên Địa Phong Cấm, thêm vào đó chính là Đế Hoàng Táng Địa cưỡng chế đi đại bộ phận thực lực ở lại. Phải biết, Đế Hoàng Táng Địa chính là đích thân Cổ Huyền Thiên trước khi bước vào chiến đấu lần kia dùng vô địch thủ đoạn phong ấn.

Sau khi Cổ Huyền Thiên trở về pháp chỉ buông xuống cũng chỉ là giải phong ấn được một phần nhỏ. Đế Hoành cũng chính là cái trường hợp đặc biệt một cái mới tự do đi lại được, còn như Chư Hoàng cũng chỉ là ẩn nấp mà hành tẩu qua lại mà thôi.

Đế Hoàng Táng Địa tồn tại kinh khủng hơn Đế Hoành không hẳn là không có, hơn nữa là vài vị, bất quá bọn hắn là ngủ say như chết dưới hoàng thổ, tuỳ tiện một vị trong đó đủ để làm cự đầu Thiên Giới. Chỉ bất quá nếu so về vô địch chiến lực nếu không có gần tiếp cận Tuyên Cổ hoặc chân chính Tuyên Cổ Vô Song muốn huỷ diệt một đại thế giới đó là không thể nào.

Trở lại nói, tình trạng hiện tại của Đế Hoành tuy không phải lo lắng Tam Thế Trấn Sát Phù làm sao hắn, nhưng muốn tranh đoạn Thiên Kinh vậy thì đó là một cái mê.

" Tam Thế Trấn Sát Phù... " Đế Hoành nhắm mắt một chút suy nghĩ rồi mở miệng đạo, hai tay chắp sau lưng, tựa như đang nói với bản thân, cũng nói với Cổ Đế Nhất.

" Ha, không nghĩ đến ngươi cái này nhân vật vô danh lạ mặt lại có kiến thức như vậy. Đúng vậy, đây chính là Tam Thế Trấn Sát Phù, nếu ngươi biết nó, vậy ngươi cũng hiểu ý vị gì đi. " Cổ Đế Nhất lăng nhiên, cả người khí chất xuất trần tựa như Chân Tiên, khoé miệng có chút vị tiếu nói ra.

Đế Hoành thở dài lắc đầu.

" Cái này đồ chơi, ngươi là không có khả năng gánh được, ngươi không được, Cổ gia cũng không được. Thậm chí nếu chơi không tốt dẫn đến nhân quả thứ đồ vật kia vậy coi như Cổ tộc kiếp nạn, đến lúc đó e sợ cũng là Thiên Giới kiếp nạn " Hắn cười nhẹ sau đó đối với Cổ Đế Nhất, ánh mắt có chút giễu cợt.

" Hừ, chỉ cần ta đủ mạnh, đủ thiên phú, Tam Thế Trấn Sát Phù há sao lại không có thể dùng " Cổ Đế Nhất chê cười, một bộ dáng vẫn thản nhiên, trong tay hắn tàn phá phù ve vẫy khiêu khích.

" Ngươi đừng hiểu nhầm, không phải ta nói xuất thân, thiên phú hay tu vi ngươi không đủ cường đại, đó cũng chỉ là một phần " Đế Hoành thoải mái cười giải thích.

Xung quanh Thiên Lang Đạo Quân, Sát Lục Thánh Tử, Mộng Thanh Diệp, Thuỷ Vô Cơ nghe đến hai người đối thoại lập tức lạnh cả người.

Dù sao nam tử hắc long bào kia đã đủ kinh khủng tuyệt luân, nhưng hắn đối với trương phá phù kia có chút chần chờ cùng kiêng kỵ không nắm chắc, có thể nghĩ ra được.

" Ồ, lời này nói thế nào " Cổ Đế Nhất trong lòng có chút thư thích, hắn nắm trong tay chính là đại sát khí, hoàn toàn một bộ dạng nắm hết thảy trong tay, hắn cũng không vội nghe Đế Hoành nói.

" Nha, làm sao, nói chính xác các ngươi Cổ tộc tình trạng hiện nay không đủ tư cách gánh chịu nhân quả của nó. Các ngươi Cổ tộc hiện nay đã không phải kia Cổ Tộc năm xưa, một lũ tạp huyết mà thôi " Hắn cười ha hả đạo đối diện một bên sắc mặt âm trầm băng lãnh Cổ Đế Nhất.

Không đủ tư cách ?!

Bọn người ở đây cũng một chút mở to mắt, Cổ Tộc tuy không biết vị kia thần bí Thuỷ Tổ là ai, cũng không biết nó bắt nguồn từ đâu. Nhưng chỉ cần nó kháng hoành với Hoàng Phủ tộc từ cái năm này đến năm khác đủ để thấy nó cường đại.

" Ngươi biết Tam Thế Trấn Sát Phù là đồ vật như thế nào sao ? Tin tưởng các ngươi chỉ biết tên cùng một chút tác dụng của nó, mà không biết nó luyện chế từ đâu, ý vị như thế nào đi " Đế Hoành nói đến đây dừng lại nụ cười, ánh mắt băng lãnh, hắn lại tiếp tục.

" Để bổn Đế nói cho ngươi , đồ vật kia chính là luyện từ huyết của Vô Thượng A Tu La Huyết Ngục, Vô Thượng A Tu La cũng là Vạn Ác Quân Chủ, ngươi biết ý vị như thế nào sao ? Thiên Địa tối tà ác tồn tại một trong, Huyết Ngục Chi Chủ, dưới trướng ức tỷ vạn tín đồ "

" Nó chính là tồn tại từ Tuyên Cổ trường tồn đến nay, kéo không biết bao nhiêu nhân quả cùng đại tội, một khi dính vào nó không sớm muộn nó cũng sẽ xuất hiện trước mắt các ngươi, đến lúc đó, cái kia tồn tại ở Thiên Giới cũng không ngăn được sự diệt vong của các ngươi, thời khắc ấy cái gì Cổ Tộc, Hoàng Phủ Tộc hay Thiên Giới cũng chơi xong " Đế Hoành băng lãnh âm thanh chậm rãi nói ra, người ở đây không tự chủ nghe được một cổ huyết tinh cùng âm lãnh rung mình.

Tuy bọn hắn không biết cái gì là Vô Thượng A Tu La Huyết Ngục hay Huyết Ngục Chi Chủ, Vạn Ác Quân Chủ, nhưng đến cấp bậc này bọn hắn cho dù không hiểu cũng nghe ra được trong đó kinh khủng đồ vật.

Cổ Huyền Thiên năm xưa có được một giọt tổ huyết, ba giọt tinh huyết, cùng chín giọt huyết bình thường của Vô Thượng A Tu La vì hai người có giao tình, làm một số trao đổi.

Nếu không muốn lấy một giọt huyết của Vô Thượng A Tu La đúng là Thiên Địa này không có mấy người làm được, hơn nữa trả đại giá vô cùng thảm thiết. Cổ Huyền Thiên cũng không vì mấy giọt huyết đi đánh lên đi ?

Nếu như nói trong Thiên Địa này từ bi nhất, quang minh nhất chính là Vô Lượng Quang Minh — Đại Nhật Như Lai, Già Ma Mâu Ni Phật thì Thiên Địa này tà ác, huyết tinh nhất không phải Ma Tổ, mà là Vạn Ác Quân Chủ, Vô Thượng A Tu La Huyết Ngục, Đại Ác lá cờ người cầm đầu.

" Cái gì Vô Thượng A Tu La a, ta còn không có để vào mắt " Cổ Đế Nhất một bộ dáng không quan tâm, hắn nghé con không sợ cọp thái độ làm cho người khác ngán ngẫm.

Nói đến dù sao hắn cũng chỉ tu luyện hơn 300 năm thôi, lấy thiên phú của hắn được thành tựu như lúc này khó tránh khỏi kiêu ngạo. Cái gì A Tu La hay Vạn Ác Quân Chủ hắn đúng là chưa đừng nghe, còn cho rằng Đế Hoành đang bịp bợm.

Đế Hoành nghe thế lắc đầu, hắn cũng chỉ là cảm giác muốn vớt vát một chút tình trạng Cổ Tộc mục nát. Nếu như Cổ Đế Nhất cùng mấy lão già kia đã không biết điều như vậy, vậy thì tương lai liên luỵ với cái kia Vạn Ác Quân Chủ là không tránh khỏi.

Cổ Đế Nhất nhìn Đế Hoành còn tưởng rằng hắn sợ sệt không dám động thủ chỉ dám đứng đó, hắn nở nụ cười lạnh, có chút kiêu ngạo nói ra.

" Ngày hôm nay khó có được, trước đó ta không dùng Tam Thế Trấn Sát Phù, chỉ bình thường luận bàn với các ngươi. Lại nói dù sao Bất Tử Thiên Kinh là ta đã định " Hắn nói xong vui vẻ nhìn về Bất Tử Chi Linh, ánh mắt tham lam chiếm đoạt.

Tiểu nha đầu bị hắn nhìn có chút sợ hãi, cả người hơi run rẩy.

Thấy tình cảnh này, Đế Hoành thở dài, hắn có thể cảm nhận được trong cơ thể Tiểu nha khủng bố lực lượng, bất quá nàng là nhát gan không dám động thủ.

" Ngươi sở dĩ đứng được ở đây là bởi vì có Tam Thế Trấn Sát Phù, cáo mượn oai hùm diễu võ dương oai mà thôi. Nói đúng ra tất cả các ngươi đều là như thế, trước mặt ta cái này không có mấy cái dám tự nhấc mình lên làm Thiên Tài " Đế Hoành nhẹ nhàng nói ra, một bộ dạng không để ai vào mắt.

" Vạn Thế Kỳ Tài, Thiên Cổ Yêu Nghiệt, bất quá một đám rác rưởi trong mắt ta mà thôi, các ngươi là lấy ở đâu ra dũng khí đứng trước mặt ta " Hắn nở nụ cười sâu hơn, không khí ở đây bỗng dưng đông kết lại.

" Ngươi — " Cổ Đế Nhất nghe nói thế sắc mặt lạnh xuống, trong lòng một nhóm hoả nộ thiêu đốt lên.

Nói thế nào hắn cũng là Cổ Tộc tuyệt thế yêu nghiệt, 300 năm đã đến Đạo Vương cảnh, Thất Đầu Đạo Luân, hơn nữa còn là Âm Dương Đạo Luân thuộc tính. Một thân song thần chi tư, sở hữu Thập Nhị Huyền Quan Thể cùng trong truyền thuyết một bộ phận Luân Hồi Chi Thủ.

Bất kể là Thập Nhị Huyền Quan hay Luân Hồi Chi Thủ đều là xưa nay kinh thế thiên tư.

Thập Nhị Huyền Quan chính là nằm trong 20 vị trí đầu tiên. Thập Nhị Huyền Quan một khi đại thành đồn rằng thân có thể gánh vác 12 đầu đại đạo, một tay nâng 12 đầu thế giới, gánh chịu vô hạn khả năng cùng lực lượng.

Nó đặc biệt ở chỗ gồm 12 tầng, mỗi một tầng luyện thành chính là chiến lực thuế biến về chất, cực kỳ mạnh mẽ cùng cấp. Nếu như mở hết 12 Huyền Quan vậy thì có thể hoành hành thiên địa, một bước vượt qua nghìn tỷ tinh vực, trấn áp ngũ hành nhân vật đại năng.

Người khác hoàn toàn chỉ có thể tu luyện số ít pháp tắc cùng đại đạo, nhưng Thập Nhị Huyền Quan chính là một trong những thể chất hiếm hoi tạo khả năng cho người có nó gánh chịu một lúc 12 đầu đại đạo. Việc này cùng với nghĩa ờ 12 con đường ngươi đều có thể đi tới đỉnh phong, tất nhiên việc trả giá là tu luyện khó khăn gấp không biết bao nhiêu lần người khác nhưng đổi lại chiến lực cũng không phải ai cũng có thể so lên được.

Về phần Luân Hồi Chi Thủ, nghe nói là trong một lần cơ duyên Cổ Đế Nhất đạt được đại tạo hoá đồ vật. Có người nói rằng Luân Hồi Chi Thủ chính là của Hoang Cổ đại năng chi thủ, uy lực có thể điên đảo thiên địa.

Sở hữu Song Thần chi tư, 7 Đầu Đạo Luân, hắn thiên tư quả thật đủ để tự ngạo. Vậy mà trước mắt Đế Hoành bảo hắn rác rưởi, không, bảo tất cả ở đây đều là rác rưởi, điều này làm sao có thể nhẫn.

Lúc này Hoàng Phủ Hạo Thiên, Thiên Lang Đạo Quân, Mộng Gia hai nữ cùng Thuỷ Vô Cơ sắc mặt đều không tốt xem, thật chí âm trầm.

Người quan sát xung quanh cũng hít một hơi lãnh khí đánh run mình, đây là bá khí cỡ nào lời nói.

Phải biết ở đây không một người nào không phải tuyệt thế thiên tài, thậm chí yêu nghiệt tồn tại, vậy mà trong lời Đế Hoành lại lộ ra không đáng giá một tơ, một hào.

" Đạo hữu, lời này nói có chút không để bọn ta vào mắt đi " Thuỷ Vô Cơ ánh mắt phát lạnh, không gian xung quanh hắn như hải dương chập trùng, thuỷ nguyên tố băng kêu xung quanh gần đó nứt vụn.

" Tuy ngươi quả thật rất cường đại, thậm chí là đáng sợ, nhưng như thế không để ai vào mắt có chút quá đáng đi " Thiên Lang Đạo Quân không làm sao hết, một mặt thản nhiên nở nụ cười.

" Vậy để ta lãnh giáo bất thế chi thuật của đạo huynh đi " Mộng Thanh Diệp mỉm cười, không dài dòng lập tức chuẩn bị xuất thủ.

Đế Hoành cười cợt không biết lúc nào lại dựa trên thạch toạ, một bộ dáng nhàn nhã.

" Các ngươi cũng không cần nổi giận cùng bất bình. Ta đây là nói sự thật, nếu không phục tới cắn gia nha "

Chỉ có Sát Lục Thánh Tử vẫn trầm mặc đứng đó, so với mấy cái gọi là thiên tài, yêu nghiệt ở đây, không thể nghi ngờ là hắn đi xa hơn nhiều lắm. Thiên phú có thể ở đây có thể hắn không đứng nhất, nhưng nếu nói tu vi cùng tuế nguyệt thì hắn là thâm sâu nhất một cái.

Hơn ai hết ở đây hắn biết Đế Hoành kinh khủng cỡ nào.

Mộng Thanh Diệp trong lòng nổi giận đang muốn xuất thủ thì Mộng Tử Vân lập tức đã ra tay trước, không nói một lời nào.

]

Cho dù lời nói là không phục, nhưng ai cũng không biết thực lực hắc long bào nam tử này sâu cạn bao nhiêu. Mộng Tử Vân từ đầu đến cuối chỉ im lặng, nhưng không có nghĩa là nàng nhịn được, trái lại nàng là nóng tính nhất.

" Xem, Mộng gia thần bí tộc nữ xuất thủ. Ta nghe một vị lão tổ kể lại Mộng Gia thần thông vô cùng quỷ dị cùng cường đại. " Ma Giới một cái Đại Giáo Trưởng Lão nói, ánh mắt siết chặt lại quan sát.

Ở xa xôi một cái không gian độc lập, không biết cách trở bao nhiêu cái thời không. Trôi nỗi trên không một cái khổng lồ thạch đảo, trên đó cung điện đầy rẫy tựa như một cái hoang cổ còn xót lại văn minh kiến trúc.

Lúc này trong một toà cung điện một cái nam tử áo tím bị bao phủ bởi hỗn độn khí vụ.

" Mộng Tử Vân tuy rằng không cường đại như Mộng Thanh Diệp, nhưng kém cũng không bao nhiêu. Mượn song thủ của nàng xem thử cái kia thanh niên là ai " Hắn âm thanh như ở đâu cũng có, âm trầm sâu lắng mà lại vang vọng.

" Không tính ra được...Nhưng nàng đạt được một phần truyền thừa của vị kia, cho dù chỉ là một phần nhỏ trong một loại nhưng cũng đủ đánh lên một chút đi " Âm thanh nữ tử đáp lại, chỉ là không thấy chủ nhân âm thanh ở đâu.

" Tam Thế Trấn Sát Phù... " Nam nhân tử y bao phủ trong hỗn độn thì thào.

...

" Để ta lãnh giáo đạo huynh vài chiêu đi " Mộng Tử Vân một thân hoàng y, miệng nở nụ cười tuyệt sắc. Thời điểm nàng nở nụ cười thiên địa vạn đạo cùng đó sáng lên.

Mộng Tử Vân sau lưng một cái Hoàng Nguyệt chậm rãi kéo lên trên cao đỉnh đầu.

Thời điểm mặt trăng màu vàng này xuất hiện, cái kia Huyết Nguyệt của Bạch Tiểu Cốt lập tức như cộng hưởng rung động như muốn lao ra.

Bạch Tiểu Cốt ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn Hoàng Nguyệt Thủ Hộ, không biết suy nghĩ thứ gì.

Hoàng Nguyệt kéo lên, phương thế giới này tựa hồ bao phủ bởi một màu hoàng sắc dễ chịu, mang cho người ta một cảm giác huyền không nói lên lời, tựa hồ bước chân vào một thế giới khác.

Đế Hoành thấy ánh trăng màu vàng này, ánh mắt không khỏi có chút trừng lên.

" Cửu Nguyệt Thủ Hộ, là nàng " Đế Hoành có chút thất thố, hắn nghĩ đến một cái vô địch nữ tử.

Cửu Nguyệt Thủ Hộ, không, trước mắt Hoàng Nguyệt Thủ Hộ cùng Xích Nguyệt Thủ Hộ chỉ là một phần trong Cửu Nguyệt.

Cửu Nguyệt Thủ Hộ nói có lẽ có người không biết, nhưng chủ nhân của nó thì vạn giới đều phải run rẫy.

Tự Cổ chí Kim đến nay duy nhất một cái nữ tử xưng Đế. Cũng là Vạn Cổ Yêu Nghiệt Bảng bài danh hàng thứ 2, cao hơn Đế Hoành một vị.

Thanh Huyền Đế Hậu !

Đây là một cái như thần thoại, như kỳ tích nữ tử. Thời đại nàng sáng chói nhất chính là đè ép vạn tộc thiên kiêu, một đường quét ngang tất cả đồng lứa, bước lên đỉnh phong kim tự tháp, độc đoán vạn cổ, ngạo thị thiên địa.

Nàng thời đại chính là có một câu nói.

" Cùng thời đại với Thanh Huyền Đế Hậu ngươi có được chỉ có thể là bi ai cùng tuyệt vọng, ngươi có thể làm chỉ là an ổn bình thường sống qua một đời "

Thiên Địa nữ tử kinh diễm nhất, không ai có thể tranh phong !

" Xem ra, Cửu Nguyệt Thủ Hộ chia ra làm chín cái màu sắc Thủ Hộ a. Thật không nghĩ thức tỉnh còn có thể thấy thứ này " Đế Hoành mỉm cười suy nghĩ.

" Bất quá, nếu như nói Đế Hậu tại thế ta Đế Hoành tất nhiên phải đi vòng. Nhưng Đế Hậu không tại, đừng nói chỉ là nhất sắc thủ hộ nguyệt, cho dù là Cửu Sắc chỉ cần không phải trong tay của nàng ta y rằng vẫn có thể không xem vào mắt "

" Lại nói, Thanh Huyền Đế Hậu cùng... " Đế Hoành nghĩ đến bạch y thân ảnh kia, sắc mặt có chút đen lại, trong lòng một vạn cái niệm đừng để Đế Hậu trùng thế. Hơn nữa Đế Hậu có còn sống không vẫn là một cái mê.

Trong nháy mắt này, Mộng Tử Vân xuất thủ. Hoàng Nguyệt nguyệt quang lập tức óng oánh toả ra tiên quang bao phủ thấy thân nàng.

Cả người Mộng Tử Vân lập tức trở nên mộng ảo như Cửu Thiên Huyền Nữ, pháp lực như cuồng bạo hải dương lập tức bộc phát, trên đỉnh đầu nàng lúc này ở sau Hoàng Nguyệt đã biến mất, nó xuất hiện trên mi tâm nàng, hoá thành một cái trăng khuyết kim sắc tinh xảo vô cùng.

" Nguyệt Hiển — " Mộng Tử Vân âm thanh tựa như trích tiên, ngọc thủ tinh xảo khẽ nâng lên, trong ánh mắt rung động của mọi người, xung quanh đại thổ mấy chục vạn dặm lập tức gợn sóng như mặt nước.

Mọi người ở đây chỉ cảm giác thân thể có chút mệt mỏi cùng khó khăn cử động.

" Thú vị, dính đến một tia thời gian pháp tắc " Đế Hoành vẫn không động thủ, hắn đứng đó mặc kệ cho xung quanh mặt đất nổi lên từng trận huyền diệu gợn sóng, miệng vẫn thản nhiên mỉm cười.

Xung quanh mấy chục vạn dặm tựa như mặt nước, mỗi lần lấy trung tâm Mộng Tử Vân đánh ra từng đợt sóng, mỗi một đợt sóng quét ngang qua thời không đều run rẩy. Chỉ thấy ở đó đâm vào cửu tiêu đại thụ trong nháy mắt bị hoá thành tro bụi vô vi.

Đây không phải là nó bị huỷ diệt, chính xác là nó bị rút lùi.

Đúng vậy !

Là rút lùi, hay đảo ngược lại.

Già thiên đại thụ chính là bị một tia pháp tắc thời gian tự nhiên kéo đi vào thiên cổ, nhưng lúc này nó lại bị một lực lượng khác kéo ngược về, lập tức bị giằng co rơi vào huỷ diệt.

Nếu tu vi không đủ mạnh sẽ lập tức bị ảnh hưởng, kéo ngược trở về gây ra huỷ diệt xung đột.

Nó cũng không phải đơn thuần là đảo lưu thời gian, mà là cưỡng chế thời gian rút lui, mặc kệ va chạm với pháp tắc tự nhiên, gây ra huỷ diệt.

" Thật là kinh khủng thần thông, lại dính tới một tia thời gian cùng huyền đạo, bất qua nhiêu đây vẫn chưa đủ thành đạo " Sát Lục Thánh Tử có kiến thức lập tức nhận biết, cả người lập tức biến mất xuất hiện ngoài phạm vi tấn công.

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, xung quanh mấy chục vạn dặm lập tức xảy ra hình ảnh đại địa bị hủ mục, cây cối đều hoá thành tro bụi, ngay cả thời không cũng nhiễu loạn đưa tới nghịch lưu, chân chính thành một mãnh tử địa.

Huỷ diệt mấy chục vạn dặm xung quanh chỉ là chuyện tầm thường với bọn hắn cho dù đã bị áp chế thực lực, nhưng làm ra tình cảnh như thế này vậy thì không bình thường chút nào.

Tựa như ngươi muốn huỷ diệt một ngọn núi thì dễ, nhưng trong nháy mắt điêu khắc nó thành 1 bức tranh lại là chuyện khác. Phạm vi không nói lên được điều gì, kinh khủng là ở hiệu quả cùng ảnh hưởng của nó.

Thời điểm Hoàng Nguyệt trên mi tâm nàng sáng chói càng lúc càng mạnh, gợn sóng cũng sôi trào lên khuếch trương ra mãnh liệt hơn. Đế Hoành đứng yên bất động, chỉ thấy hắn trên người một vầng sáng màu trắng nhàn nhạt hiện lên.

Khi từng đợt gợn sóng mang theo thời gian bài xích đi tới, quản chi nó có thể huyễn diệt tất cả, nhưng lúc va chạm vào Đế Hoành hoàn toàn không nhấc lên nổi tác dụng gì.

Đế Hoành đứng đó tựa như Bất Chu Sơn chống đỡ thiên địa, tuế nguyệt hoàn toàn đã không có cách nào ảnh hưởng cũng bài xích hắn.

" Hoàng Nguyệt, lấy thời gian cùng huyễn đạo mà thành, là một cái mạnh mẽ thần thông. Đáng tiếc, trong tay ngươi nó chính là bị long đong không dùng " Đế Hoành hắc bào vũ động nhè nhẹ đối mặt với hạo hãn tuế nguyệt lực lượng.

Mộng Tử Vân sắc mặc khó xem, tuy biết một chiêu này khó mà trọng thương nam tử trước mặt nhưng không nghĩ đến nàng một tia thương tổn cũng không gây ra được.

" Lời cũ mà nói, cùng lên đi " Đế Hoành nở nụ cười, chậm rãi bước ra.

Khi bước đầu tiên hắn bước ra chạm đất, thiên địa tuế nguyệt như đảo lưu, toàn bộ hạo hãn cơn sóng đều bị bắn ngược hoặc là xoắn nát, muôn sông nghìn núi dị tượng vì thế mà trầm xuống, Hoàng Nguyệt Thủ Hộ trong nháy mắt ánh sáng long đong tựa hồ muốn dập tắt.

Mộng Tử Vân sắc mặt đại biến, chỉ có nàng đối mặt với Đế Hoành mới cảm nhận được hắn kinh khủng. Nàng cảm giác bất lực khó mà nói, tựa hồ vạn pháp trước bước đi của nam tử trước mặt nàng đều hoá thành vô vi.

Trong nháy mắt nàng làm ra quyết định lui lại nhưng đã muộn, không biết khi nào Đế Hoành đã đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống cười cợt quan sát nàng.

" Dáng người không sai " Hắn lưu manh bộ dạng một tay ôm chặt lấy vòng eo, một tay sờ vào mặt Mộng Tử Vân.

" Ngươi...lưu manh — " Mộng Tử Vân sắc mạnh đỏ lên, ánh mắt co rụt lại rồi băng lãnh, vừa thẹn lại vừa giận.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi cười khổ cùng có một tia khiếp sợ.

Không nghĩ Mộng Tử Vân trước mặt nam tử này hoàn toàn trong nháy mắt vô lực.

" Đủ rồi " Bỗng dưng một âm thanh vang lên sau Đế Hoành.

Trong nháy mắt hắn làm ra phản ứng, một tay đưa lên đỡ.

" PHANH ! — "

Chỉ thấy tinh hà ức vạn cuốn đến nghiền nát tất cả mọi thứ, thế giới dưới một kích này trở nên như bé hơn, thiên địa rung chuyển.

Chỉ thấy Mộng Thanh Diệp bao tay huyễn lệ Cửu Linh Trấn Tiên Thủ Sáo ức vạn tinh thần sáng chói bao quanh không biết khi nào đứng gần đó.

Nàng cũng là không nghĩ đến Mộng Tử Vân xúc động như vậy lập tức xuất thủ với Đế Hoành, nàng trong tộc trưởng bối đã căn dặn không muốn đối với người này dính dáng. Tuy là nàng cũng muốn thử đánh với hắn một trận nhưng dù sao nàng có nắm chặt có thể thoát ra.

Còn Mộng Tử Vân tuy nói mạnh mẽ không sai, nhưng so lên với nàng còn kém không ít.

" Ai u, đánh lên rồi đây " Đế Hoành lưu manh một tay ôm lấy Mộng Tử Vân, một tay chống đỡ Mộng Thanh Diệp cười.

Ức vạn tinh thần lực lượng đều khó mà lay động thủ chưởng của hắn. Mộng Tử Vân trong tay hắn từ lâu đã vô lực, bị phong ấn hết thảy.

Mộng Thanh Diệp sắc mặt khó xem, không ngờ dưới cùng một cảnh giới tự ngạo khó tìm được đối thủ nàng trước mặt người này lại lộ ra yếu đuối.

" Mộng cô nương, để ta đến giúp ngươi một tay, thời điểm cũng là nên đòi lại Tiên Thiên Thuỷ Linh Châu " Thuỷ Vô Cơ âm thanh vang lên, lập tức bước vào chiến trường.

Trùng thiên bạo hãi thuỷ nguyên tố kéo đến, cả tinh vực như muốn nhấn chìm trong tất cả.

" Tiên Thiên Thuỷ Linh Châu, nói vậy là cái kia Thiên Thuỷ Tổ Địa đi " Đế Hoành ngạc nhiên, không nghĩ đến trùng hợp như vậy.

" Ngươi đòi không được, ta lấy đồ há có đạo lý hoàn lại " Hắn lắc đầu nói với Thuỷ Vô Cơ.

Mọi người xung quanh quan sát cũng cau mày lại, tình thế bất ổn, Mộng Thanh Diệp tuy không nói mạnh nhất ở đây nhưng cũng cùng một đẳng cấp với bọn hắn, nhưng nàng lại không rung chuyển được mảy may nam tử trước mắt.

Nếu không hợp lực lại mà nói, bị hắn từng cái đánh tan dễ như trở bàn tay không chừng.

Thuỷ Vô Cơ chính là nhìn ra một điểm này trước mới lập tức xuất thủ, về phấn giúp Mộng Thanh Diệp chỉ là một cái cớ cho có mà thôi.

" Ta cũng lên đi " Thiên Lang Đạo Quân cười to, hét dài một tiếng hoành bộ bước đến, nhật nguyệt ảm đạm, kinh khủng dị tượng sôi trào lên.

Đế Hoành thấy tình cảnh này vẫn thản thiên.

" Thế nào, hai cái rác rưởi các ngươi có muốn cùng lên " Hắn đối với Cổ Đế Nhất cùng Hoàng Phủ Hạo Thiên nói.

Sắc mặt hai người lập tức băng lãnh xuống, Hoàng Phủ Hạo Thiên trong tay Thiên Kiếm trở nên càng âm trầm đáng sợ. Mà một bên thì Cổ Đế Nhất do dự, hắn không biết có nên tham chiến hay không, hoặc dùng Tam Thế Trấn Sát phù trấn sát hết.

Nếu như dùng đi Tam Thế Trấn Sát Phù mà không chiến đấu vậy cũng lộ ra quá vô lực, dù sao nơi đây không thiếu quen thuộc thế lực Chiếu Hư Kính đang dòm ngó. Làm không cẩn thận cả đời không ngóc đầu lên nổi.

Nhưng nếu đánh thì hắn nhìn ra rồi, trước mắt người này hoàn toàn thâm bất khả năng.

Hai người vẫn đang suy nghĩ thì bỗng dưng Đế Hoành gầm lên.

" Đánh hay không không phải do các ngươi, lăn xuống đây cho lão tử " Mộng Tử Vân trong tay hắn bị oanh ra, Đế Hoành một chưởng chộp về phía Cổ Đế Nhất cùng Hoàng Phủ Hạo Thiên.

Hai người lập tức trong nháy mắt bị cưỡng ép kéo vào chiến trường.

" Chết tiệt " Hoàng Phủ Hạo Thiên cắn răng cản trợ cưỡng chế lực lượng, bất quá cũng không kịp, thời điểm này hắn đã bước vào.

Cổ Đế Nhất thì hai mắt đỏ ngầu, Cổ tộc tuyệt thế yêu nghiệt hắn khi nào đã bị khinh qua như vậy, không nói nhiều lập tức cuồng bạo lên đánh tới.

Cổ Đế Nhất sau lưng Thập Nhị Huyền Quan trong sát na hiện lên, bất quá chỉ có tứ môn sáng lên, còn lại bát môn đều rơi vào ảm đạm.

" Thập Nhị Huyền Quan tiểu thành đỉnh phong " Bạch Tiểu Cốt từ đầu đến cuối đứng ở ngoài quan sát giật mình.

Hắn không tham gia, hơn nữa hắn biết cũng không làm được trò trống gì. Quá kinh khủng, đối mặt với người kia nhìn như không chuyện gì nhưng thời điểm đánh lên hắn mới nhận ra bản thân vô lực.

" Rống ! — " Đế Hoành hắc long bào cùng hắc phát vũ động, tựa như hắc hoả cuồng bạo. Hắn hét lên một tiếng tinh thần cũng vì đó mà kịch chấn muốn truỵ lạc.

Mộng Thanh Diệp gần nhất bị hắn gầm lên cũng hoảng sợ bị chấn lui ra.

Thiên Lang Đạo Quân cự chưởng từ trên trời áp xuống, cự chưởng này to lớn không biết bao nhiêu, nó như muốn bao phủ hết thảy Bất Tử Vực Cảnh.

" Tiểu đạo mà thôi "

" Thiên Sang Bách Khổng — " Đế Hoành xung quanh 360° không góc chết trôi nỗi giữa không trung lấy trung tâm hắn một cổ vô địch lực đẩy mang theo sát phạt lực lượng nhanh chóng hoành ra.

" Ầm — — "

Thuỷ Vô Cơ, Hoàng Phủ Hạo Thiên, Cổ Đế Nhất lập tức không ngạnh kháng mà dùng kinh khủng na di lui ra.

Xung quanh không biết bao nhiêu già thiên đại thụ bị lực xung chấn xoắn nát, thậm chí còn bị bứt ra luôn cả cây kéo bay ra khỏi Bất Tử Vực Cảnh.

Đại thủ trong nháy mắt bị phá diệt, Thiên Lang Đạo Quân hoảng sợ trong ánh mắt, Đế Hoành đã xuất hiện trước mặt hắn.

" Cút ! " Chỉ thấy Đế Hoành tựa như Cửu Thiên Thần Đế, ngũ chỉ hoá quyền trực tiếp bạo lực nện lên đầu Thiên Lang Đạo Quân.

Một quyền này vô lượng cân, vô bỉ tốc độ, vô hạn lực lượng. Một quyền này hạ xuống thế giới như muốn xông bạo.

" ĐÙNG — " Không làm ra phản ứng kịp thời Thiên Lang Đạo Quân đã bị một quyền này nện sâu vào trong đại địa, thân ảnh bị oanh đi thậm chí không thể bắt kịp, chỉ thấy tanh tưởi huyết khí để lại cùng dưới đại địa sâu không biết bao nhiêu, già thiên đại thụ bị quyền phong quất cho lung lay.

" Hắn... hắn... sở hữu pháp tắc gì, từ đầu đến cuối nhìn không ra. Hay là nói hắn chưa sử dụng " Phật Giới một cái Kim Cương Đà có chút run rẩy.

Một quyền kia tựa hồ như gia trì một cái thế giới trên đó nện xuống, tạo ra dư chấn thật đáng sợ.

" Lực lượng tuyệt đối, tốc độ tuyệt đối — " Có người nhìn ra một chút mánh khoé hai mắt tựa hồ như có chuyện gì khó tin nổi.

Hoàng Phủ Hạo Thiên hít sâu một hơi bình tĩnh lại. Trong tay Thiên Kiếm lại một lần nữa nâng lên.