Chương 24: Vũ Đế Xuất Thủ.

Ngô phó tông chủ Hạo Minh Tông hai mắt lập loè sát ý, hắn nhất định phải tìm cơ hội diệt bỏ Đường Long, nếu để vị thiên tài này lớn lên, Thái Hư Tông không chừng nói lấy lại huy hoàng năm xưa, bá chủ nhất phương, thậm chí, trấn thủ một thời đại.

Mấy vị trưởng lão Thái Hư Tông kinh hãi, lúc này đã xuất thủ không kịp. Có người thấy tình cảnh này vừa tiếc hận, vừa hả hê.

" Ngô phó tông chủ, thủ hạ lưu nhân ".

Bọn hắn sợ Đường Long xảy ra chuyện, Đường Long kinh khủng tuyệt thế, thế nhưng là bọn hắn biết trên kia còn cái " Đại Sư Huynh " còn khủng khiếp hơn. Đấy là tồn tại mà có dính dáng đến vị lão tổ tông của bọn họ, sơ xuất một chút là Nam Vực chắc chắn là đại loạn.

Tuy nói Đường Long kinh hãi thế tục, nhưng dù gì hắn tu vi tối đa cũng chỉ Vũ Hoàng, vượt cấp khiêu chiến thế nhưng cũng không qua nổi Vũ Tôn.

Mỗi cảnh giới là mỗi thiên địa.

Lên đến Vũ Tôn, đánh nhau không có kinh thiên động địa dư uy khi cần thiết, chỉ cần hội tụ lại linh nguyên dồn vào một chưởng này, sát thương không dư thừa.

Huống chi, Đường Long bị đánh lén, không hề có cơ hội chạy trốn.

Đường Long thấy chưởng kình đằng sau lưng mình lập loè sát khí, lập tức sắc mặt biến hoá, dùng hết linh lực đi chống đỡ.

" Ầm — " Đường Long bị đánh chúng một chưởng này, bay ra xa mấy nghìn trượng, thổ huyết liên tục, đây là hắn Tiên Thiên Thánh Đạo Thể, nếu như là những Vũ Hoàng khác, đã sớm hoá làm tro bụi.

Đường Long chật vật đứng dậy. Lúc này trên người hắn khí tức Vũ Hoàng cũng bùng nổ ra, bảy cái Đạo Luân sáng chói như Đại Nhật sau lưng hắn hoá thành một cái vòng.

Mọi người kinh hãi đến tột độ.

" Chưa đầy hai mươi tuổi, Vũ Hoàng, vậy mà là Vũ Hoàng "

Có người hét ầm lên, không thể tin vào được mắt mình.

" Bảy cái Đạo Luân !!! " Một vị trưởng lão hai mắt trợn to lên, kích động một tay đập xuống mộc toạ biến thành bụi bặm.

Mấy cái cao tầng đại thế lực ở đây trợn tròn hai mắt, không tin được vào mắt mình.

Năm đầu Đạo Luân đã là đủ tự ngạo ở Nam Vực rồi, vậy mà hiện nay bọn họ thấy bảy cái Đạo Luân, đây quả thực là thiên phú tròn truyền thuyết. Tuy không phải tám hay chín cái, nhưng tám hay chín cái đạo luân đó là thuộc về kỳ tích hoặc bất thế yêu nghiệt.

Về phần chín cái Đạo Luân, đến nay chưa ai thấy, một mực chỉ cho là truyền thuyết, chỉ có vị kia trên đại lục từng thủ hộ đại lục nghe đồn là có chín cái Đạo Luân, bất quá vị kia thuộc về phạm trù thần thoại, tồn tại tựa như thần minh.

Quản chi không phải tám cái Đạo Luân, nhưng chưa đầy hai mươi tuổi đạt đến Vũ Hoàng Đỉnh Phong đủ để bọn họ khiếp sợ cùng không tin vào hai mắt mình.

Thấy Đường Long kinh khủng tư chất cùng chiến lực, Ngô phó tông chủ sát ý trùng thiên, không muốn giải thích, tiền trảm hậu tấu, dù gì hậu quả trừ tông chủ không ai có thể hỏi tội hắn. Huống chi Thái Hư Tông nay đâu bằng xưa.

Ngô Phó Tông Chủ mặt đầy sát ý, một bước đi ra thân ảnh biến mất, để lại từng đợt bạo hưởng, mấy vị trưởng lão nhao nhao xuất thủ. Nhưng tu vi không địch nổi hắn, bị hắn một chưởng đẩy ra rồi tiếp tục dùng toàn lực cùng thủ đoạn lôi đình truy giết Đường Long.

Đường Long hai đồng tử co rụt lại, trong lòng thầm mắng lão vườn bát đản, vậy mà không hạ thủ ra tay với tiểu bối. Đường Long vận chuyển toàn bộ lực lượng, bảy cái Đạo Luân gia trì, lực lượng, tốc độ, phòng thủ, phản ứng mọi mặt dùng một cái xu thế khủng khiếp tăng lên.

Bất quá dù sao đối phương là Vũ Tôn lâu năm, lại già dặn kinh nghiệm chiến đấu, Đường Long còn vừa bị đánh lén, chiến lực không phát huy toàn bộ được, chỉ chật vật chạy trốn.

" Bà nội nó, ngươi cái lão hỗn đản vậy mà không xem mặt mũi truy sát ta " Đường Long vừa chạy vừa chống đỡ rồi hét ầm lên.

Quảng trường toán loạn, một mảnh gà bay chó chạy.

" Hừ, ngươi cái nghiệt chủng vậy mà ra tay ác độc, muốn lấy mạng đệ tử tông môn ta, nay ta thay thiên tế đạo, xử tử ngươi " Ngô phó tông chủ mặt dày không đỏ mặt nói ra.

" Ta đi con mẹ ngươi hành thiên tế đạo, nếu hôm nay lão tử toàn thân trở ra, nhất định phải đem mẫu thân ngươi " hành thiên tế đạo " Đường Long hét ầm lên.

Nghe hắn nói thế, Ngô Phó Tông Chủ lại càng sát ý trùng thiên, mười hai thành thực lực bùng nổ, hắn sống không biết bao nhiêu lâu, hắn hiểu thiên tài trả thù là kinh khủng thế nào.

" Đại Nhật Giáng Thế — Hạo Nhiên Thập Bát Thức " Song thủ Ngô Phó Tông chủ hoá thành vô số cánh tay, như thiên thủ tu la, có điều từng cánh tay như bạch nhật chiếu sáng, đây chính là dấu hiệu Hạo Thiên Đế Kinh đại thành.

Sau lưng hắn hiện ra dị tượng đại nhật.

Có người thấy thế hét ầm lên

" Đại Nhật Giáng Thế, chính là Đại Nhật Giáng Thế "

Một vị trưởng lão không thể tin vào hai mắt mình.

Ngô Phó Tông Chủ một tay thủ ấn, bạo tạc hạo nhiên chi uy, đánh thẳng về phía Đường Long.

" Oong ! Oong ! — "

Kinh thiên chưởng lực vang lên, một cái thủ ấn phát sáng như muốn đuôi mắt người khác đánh ra.

Đường Long hai mắt tuyệt vọng, cắn răng nhìn về thủ ấn, trong lòng nguyền rủa lão bát đản.

Mọi người hoảng sợ, nhắm mắt lại, mấy vị trưởng lão Thái Hư Tông sắc mặt trắng bệch.

]

Tưởng như kinh thiên tiếng nổ vang lên, Đường Long hoá làm tro bụi. Nhưng ngoài dự định của mọi người, không thấy cảnh kinh thiên vụ nổ xảy ra, chỉ thấy đại chưởng ấn không hiểu hư thất, không một tiếng động xảy ra.

Mọi người hoảng sợ mở hai mắt ra, chỉ thấy không biết khi nào đứng đó một cái chân trần thiếu niên bạch y phấp phới, một trương khuôn mặt tuấn mỹ vô song, khí chất vượt lên vạn cổ, không nằm trong hồng trần.

Thấy thiếu niên này, vô luận là ai cũng ngốc trệ vài giây, kinh diễm tột đỉnh, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.

" Không ngờ vừa đi một chút, vậy mà ngươi đã làm ra chuyện tốt " Cổ Huyền Thiên một bên liếc mắt nhìn đường long, nhàn nhạt đạo.

Đệ tử Thái Hư Tông thấy Cổ Huyền Thiên xuất hiện, mừng rỡ tột đỉnh, đây là tồn tại Đường Long cũng phải kính sợ nha.

Đường Long như tìm được phao cứu hộ, lập tức kinh hỉ chạy đến, tâm tình hắn lúc này quả thực mừng như điên.

Hắn đã bắt nạt người khác quen, giờ bị lão vương bát đản kia đè lên đánh, không uất ức mới là chuyện lạ.

" Đế thượng, ta nhưng là ngoan ngoãn lời ngươi dặn dò a, chẳng biết đâu ra cái tiểu hỗn đản dùng chuôi kiếm nện vào mặt ta, đã thế còn lần lượt nhảy ra mấy cái tiểu hỗn đản. Ngươi xem, tiểu hỗn đản đánh không lại lão hỗn đản nhảy ra đánh ta a, đế thượng, ngươi phải trả thù cho ta " Đường Long làm mặt vô tội, than than đạo với Cổ Huyền Thiên.

Cổ Huyền Thiên liếc hắn, hắn còn không biết cái hàng tiện nhân này đi kiếm chuyện với người ta. Bất quá, người của hắn, Cổ Đế cũng không có tư cách quản chuyện này.

Thanh Vân thấy Cổ Huyền Thiên, ánh mắc lộ ra si mê.

Thanh Liên thấy nam tử áo trắng, tim đập thình thịch, thầm suy nghĩ nam tử hoàn mỹ nhất thế giới bất quá cũng như thế.

Mấy vị trưởng lão thấy Cổ Huyền Thiên, lập tức mừng rỡ, chạy lại làm tiểu lễ, dù sao đệ tử nhất mạch bối phận cũng cao hơn bọn hắn.

Ngô phó tông chủ sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm, thần thông tuyệt sát của hắn thần không biết quỷ không hay bỗng dưng tiêu thất, không phải đồ ngu cũng biết do thiếu niên trước mắt gây ra.

" Tôn giá là ai, sao phải xen vào chuyện của ta " Ngô Phó Tông Chủ thăm dò hỏi. Bất quá hắn hỏi ra câu này ngu bao nhiêu thì có bao nhiêu.

Không nghe Đường Long vừa gọi nhân gia là Đế Thượng ?

Trưởng lão vừa hành lễ với người ta ? Không cần hỏi thì người này cũng có dính dáng đến bọn họ.

Cổ Huyền Thiên lúc này hai mắt hờ hững nhìn lại phía Ngô Phó Tông Chủ.

" A..a..a " Ngô phó tông chủ bỗng dưng sắc mặt trắng bệch, như nhìn thấy quỷ, miệng liên tục không nói ra lời.

Một cổ khủng khiếp áp lực, không phải tu vi, chỉ là cảm giác như con chuột đối mặt với con mè...không, phải nói kiến hôi đối mặt với thần long. Một cổ thượng vị giả khí tức tràn ngập đè áp hắn.

" Phanh ! — " Ngô phó tông chủ trong vô số ánh mắt hoảng sợ của đệ tử quỳ xuống. Mấy cái trưởng lão cùng đệ tử Hạo Minh Tông kinh hoảng, vị phó tông chủ này bọn hắn là biết, nói về bối phận thậm chí tông chủ cũng phải gọi một tiếng sư thúc, tu vi thâm sâu, vậy mà giờ đây đối diện với một cái ánh mắt của thiếu niên kia chẳng hiểu tại sao lại quỳ xuống.

Không chỉ có đám Hạo Minh Tông kinh hãi, mà sở hữu người trong quảng trường, bất kể ai thấy cũng hoảng sợ.

" Vậy, kẻ muốn giết hắn là ngươi " Cổ Huyền Thiên lạnh nhạt nhìn Ngô Phó Tông Chủ, toàn thân hắn không có kinh thiên đế uy bùng nổ, không có trùng thiên tiên quang. Chỉ có bình tĩnh đứng đó. Nhưng cho mọi người cảm giác áp lực như thái sơn treo trên đỉnh đầu.

Cổ Huyền Thiên nhẹ nhàng bước ra một bước, không biết bằng cách nào, không ai biết quỷ đạo làm sao, xuất hiện sát mặt Ngô phó tông chủ.

Hắn một tay để sau lưng, một tay kia nhẹ nhàng đưa lên ngón trái búng vào đầu Ngô Phó Tông Chủ.

Chỉ thấy chưa ai kịp phản ứng, Ngô Phó Tông Chủ trong ánh mắt tràn đầy không hiểu, sau đó bạo tạc như quả dưa hấu. Huyết vụ bị gió thổi nhẹ, phiêu phiêu bay đi.

Mọi người ngốc trệ tại chỗ, sau đó từng người sắc mặt xanh xao, thậm chí nôn oẹ.

" Hắn...hắn vậy mà giết phó tông chủ, hắn chết chắc rồi " Có người nói.

" Tiểu bối to gan, vậy mà dám dùng yêu thuật thị sát phó tông chủ bản tông " Một cái trưởng lão sắc mặt sợ hãi, bất quá cũng nhanh trán định lại hắn gầm to lên, tay đưa vào áo bào lôi ra một cái ngọc giản truyền tin sau đó bóp nát.

Cổ Huyền Thiên không đáp hờ hững đứng đó, hắn nhìn về phía Hoàng Minh, hoắc tay gọi.

" Đến, nên rời đi thôi "

Hoàng Minh ngẩn người, cũng đi đến một bên Cổ Huyền Thiên đứng.

Đường Long ngưng trọng nhìn Hoàng Minh, tuy tu vi Hoàng Minh không bằng hắn, nhưng thể chất với huỷ diệt chi tâm cho người ta một cảm giác đáng sợ. Bất qua cũng nhanh chóng thư giản, dù gì cũng đều là bộ hạ của Đế Thượng, tiểu đệ của mình.

Mấy cái đệ tử Thái Hư Tông cùng trưởng lão lo lắng. Lúc này trên trời từng đạo khí tức khủng khiếp tới gần. Mấy cái thân ảnh như sao băng như điện quang phá không đến.

" Nhìn, Tông chủ "

" Có chư vị trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão, tên kia chết chắc rồi "

" Người ở đâu dám đến tông môn ta thị sát, làm loạn " Tông Chủ Hạo Minh Tông thân ảnh từ trên trời giáng xuống, khí tức áp mấy chục vạn đệ tử đứng không nổi, tức giận gầm lên.

Hạo Minh Tông Chủ cũng là cường giả nổi tiếng Nam Vực, mệnh danh Hạo Thiên Chiến Thần, tên thật của hắn là Hạo Thiên Minh, dòng chính tổ huyết truyền từ Hạo Nhiên Cổ Đế.

Nghe tin phó tông chủ bị trấn sát, Ngô phó tông chủ thế nhưng là thúc thúc của hắn, cho dù tu vi không bằng hắn thế nhưng hắn vẫn luôn kính yêu vị thúc thúc này, nay nghe tin hắn bị trấn sát nổ hoả trùng thiên.

Mọi người sợ hãi, lập tức cách xa Cổ Huyền Thiên cùng đám người Thái Hư Tông.

Hạo Thiên Minh nhìn về phía Cổ Huyền Thiên, không nói nhiều nữa, một chưởng hoành ra đến Cổ Huyền Thiên.

Một chưởng này kinh thiên động địa, Vũ Đế chi uy không phải nói chơi, tiện tay một chưởng ra cho cảm giác bài sơn đảo hải, mấy dặm khu vực tối sầm lại, mọi người hoảng sợ không biết chuyện gì xảy ra.

Cho dù có một trăm vũ tôn cũng không địch nổi một vũ đế, đó là thiên địa cách biệt hào rộng lớn.

Một chưởng này đánh tới Cổ Huyền Thiên, trong ánh mắt hoảng sợ của vô số người bỗng dưng bị hư thất, như chưa bao giờ xuất hiện. Chẳng ai thấy Cổ Huyền Thiên ra tay.

Đây chính là Nhất Niệm Phá Vạn Pháp, chỉ cần không phải cách biệt quá xa, thậm chí lúc này Vũ Thánh hay Phong Hào Vũ Thần toàn lực xuất thủ, hắn cũng có thể hoá giải. Đây chỉ là bước khởi đầu. Đợi hắn tu vi lên cao một hồi, Nhất Niệm trấn Cổ Đế không nói chơi.

" Điêu trùng tiểu kỹ " Cổ Huyền Thiên lạnh nhạt nói.

" Già Thiên Đại Thủ Ấn — " Âm thanh vang vọng như từ cửu thiên đổ xuống, chỉ thấy một cái mờ ảo cự phách kim sắc đại thủ ở trên bầu trời, rộng mấy nghìn mét xoè ra.

Từng đấu pháp tắc đổ xuống như thác nước khoá lại không gian, trấn áp thời không, không cho bất kỳ ai chạy khỏi.

Khi cái đại thủ này xuất hiện, tuy chỉ có vài nghìn mét, nhưng cả Long Phượng Thành mấy vạn dặm như muốn tận thế đến nơi, tất cả run sợ ngước đầu lên nhìn cái kim sắc thủ ấn.

Đây là Cổ Huyền Thiên sơ diễn Đại ấn, nếu hắn muốn, Già Thiên Đại Thủ Ấn như tên ! Tuyệt đối là che trời, che đi một giới, điều kiện kiên quyết là tu vi đủ đã.

Khi cái thủ ấn này xoè ra, kim lôi cùng pháp tắc lập loè, vô địch lực lượng phủ xuống, một cổ lực hút vô song hút đi bọn người Hạo Thiên Minh.

" Không — " Hạo Thiên Minh gầm lên sợ hãi, toàn thân bùng nổ vũ đế chi uy mưu đồ chống lại. Mấy vị trưởng lão cũng nhao nhao xuất thủ, nhưng tất cả dưới đại thủ đều vô vọng.

Bọn hắn vẫn là bị hút lên, thân thể bay lên về phía thủ ấn.

" Tôn giá tha mạng "

" A! Không, cứu ta với "

" Thả ta ra, ta đi theo hầu hạ ngươi suốt đời "

Đám trưởng lão hét thảm. Khi bọn hắn bị hút đến tâm thủ của thủ ấn, kim sắc thủ ấn chậm rãi nắm lại, cho dù là bùng nổ mười hai thành lực lượng vũ đế chi uy, cũng vô vọng như con kiến hôi trôi nỗi giữa đại dương.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của bọn hắn, khi cái thủ ấn kia nắm lại, tất cả hoá thành tro cặn, linh hồn ma diệt, tuyệt đối không có đoạt xa đi được.

" Ông ! — " Vang lên một tiếng, thủ ấn từ từ mờ nhạt rồi biến mất. Một cái Vũ Đế, một cái Hạo Nhiên Chiến Thần danh tiếng cả nam vực đều biết, vậy mà giờ không qua nổi một chiêu.

Toàn trường yên tĩnh, không ai dám thở mạnh, không ai nói gì cả. Thậm chí có người bị trùng kích tinh thần, ngất đi.

Đám đệ tử Thái Hư Tông ánh mắt cuồng nhiệt lửa nóng nhìn vế phía Cổ Huyền Thiên, trái ngược lại đám người Hạo Minh Tông sợ hãi, tuyệt vọng.

Không ai dám nói gì.

Lúc này Cổ Huyền Thiên lên tiếng

" Tiểu nháo đá giải quyết xong, các ngươi yên tâm, ta là con người từ bi, không đụng chạm gì đến ta là ta sẽ không giết trừ khi ta không cao hứng " Hắn nhàn nhã đạo.

" Giải tán thôi, chó má thiên kiêu bảng, Thái Hư Tông là không cần tham gia. "

" Về nói tông chủ của các ngươi, cũng tránh đánh chủ ý Thái Hư Tông, ta không vui, nhưng là sẽ không tốt cho Nam Vực. "

" Ta cũng không ngại sẵn tay xoá bỏ đi vài cái tông môn, cho dù các ngươi là hậu nhân được Cổ Đế cùng Thiên Hoàng thủ hộ, vẫn giết như thường. Đừng nghi ngờ lời ta nói " Cổ Huyền Thiên nhìn đám cao tầng trưởng lão xung quanh, hắn cảnh cáo. Hắn biết sau đợt này cũng có người rục rịch, hắn cảnh báo cũng như hắn ra mặt bảo hộ Thái Hư Tông.

Sau đợt này hắn chuẩn bị hành trình của mình xong hết, bắt đầu rời khỏi Thái Hư Tông, thân chinh trung vực. Hành trình của hắn còn dài lắm, hắn cần chuẩn bị.

Tất nhiên, hành trình này không chỉ chiến đấu cuồng, hắn còn muốn đưa thân vào cảm nhận hồng trần, từng cái tầm thường, nhỏ bé.

" Đi thôi — " Cổ Huyền Thiên nói với chư vị trưởng lão, sau đó thân hình của hắn cùng Đường Long, Hoàng Minh biến mất.

Mọi người thở dài một hơi, tình cảnh vừa rồi quả thật quá kinh khủng rồi. Ai cũng không thể tin nổi Vũ Đế vậy mà một chiêu mạt sát cùng với toàn bộ vũ tôn lẫn vài vũ đế.

Vũ Thánh, Vũ Thần không xuất hiện, Vũ Đế đã là đỉnh phong !

Minh gia lần trước bị Lâm Đồng Viễn huỷ diệt, không phải không có Vũ Thánh cùng Vũ Thần. Mà khi bọn họ thấy Lâm Đồng Viễn, đồng thời biết ý vị như thế nào, một tôn cự đầu. Cho dù xuất hiện cũng là chết, nên âm thầm rút lui.

Hắn cũng không tuyệt sát hết, chính là để lại mấy cái Vũ Thánh cùng Vũ Thần. Nếu ra tay giết tận, Lâm Đồng Viễn biết Sát Lục Thánh Địa sẽ rục rịch mà xuất động. Nơi kia nhưng là không dễ chơi.

P/S Chúc gia đình truyenyy mình 2/9 vui vẻ.

Nhân tiện mọi ngươi ai đọc truyện mình vui thì vote 10* / like facebook / cảm ơn mỗi chương cho mình vui. Còn buồn thì thôi ạ, đọc chùa cũng được, mình cảm ơn trước :D