Chương 17: Thanh Vân Mộng

Nghe Cổ Huyền Thiên gọi mình đi hầu hạ tắm rửa, Đường Long khoé miệng co quắp, bất quá nhanh chóng nở một nụ cười, bất quá nụ cười này xem thế nào xem đều khó coi hơn khóc

"Ha..Ha ha...Đế thượng ngươi đây là đang đùa Tiểu Long Long nha...Hắc hắc, bất quá việc này không thật a ?"

Nương ! Nương ! Nương ! Con mẹ nó lão tử không phải muốn mất đời trai ở đây ? Nhưng ta đã phát thệ qua tuân mọi chỉ dụ của Đế, nếu ta không làm vậy chẳng phải nói ta bất trung bất nghĩa bất tín súc sanh cũng không bằng.

Đường Long khoé miệng co quắp vừa đi vừa thẫn thờ suy nghĩ, Cổ Huyền Thiên đứng lại, Đường Long không để ý nên va vào người hắn, Cổ Huyền Thiên lúc này mới xoay đầu lại.

" Aaa ? Ta là nói nghiêm túc nha " Hắn xoay người lại nhìn chằm chằm Đường Long từ trên xuống dưới, vẻ mặt phi tiếu tự tiếu, rồi xoay người lại đi tiếp cho đến khi thân ảnh biến mất cuối hành lang.

Đường Long người như điện giật đứng đó, hắn nhìn qua Tiểu Kim một hồi lâu, khoé miệng lúc này bỗng dưng nở một nụ cười tà, nhìn muốn đê tiện bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

" Kim Kim, lại đây...hắc hắc...là như thế này " Đường Long không biết nói gì với Tiểu Kim, Tiểu Kim càng nghe thì mắt càng sáng, con mắt cũng càng ngày càng tiện rồi híp thành một đường chỉ.

Nói xong một người một tước nhìn về phía xa Thanh Vân Tiên Tử.

–—

Thanh Vân lúc này bỗng dưng có cảm giác rùng mình, bất quá nàng rất nhanh bình tĩnh lại.

Kỳ thật, Thanh Vân tiên tử là một cái kỳ nữ, khi nàng sinh ra ba tuổi đã có tài cầm kỳ thi hoạ, lên sáu tuổi thì vũ giả thiên phú bắt đầu hiện ra, làm cả quận thành chấn động, dần dần nàng bước lên làm thiên kiêu chi nữ.

Nhưng thân phận cao quý nàng, tưởng chừng như có mọi thứ thì nàng lại thiếu hút thứ quý giá nhất mà nàng không có, một người bạn...đời.

Những nam tử ở ngoài kia, không thiếu tuyệt thế thiên tài, tuyệt thế mỹ nam sẵn sàng quỳ xuống liếm chân nàng. Nhưng cái nàng thấy cũng chỉ là nịnh bợ, dâm tà, đê hèn. Mục đích của họ quá rõ ràng, chủ yếu là đạt được cơ thể, ủng hộ gia tộc của nàng.

Kỳ thật với thiên phú của Thanh Vân Tiên Tử, lớn hơn cái đại tông phái không ít mời chào nàng, nhưng chẳng ai biết sao nàng lại chọn Thái Hư Tông.

Tuy Thái Hư Tông từng là Cự Vô Phách, nhưng đó là quá khứ của không biết bao nhiêu năm trước, khi mà vị kia còn tồn tại.

Xuống dốc chung quy xuống dốc. Cũng như câu Vật cực tất phản, cực thịnh tất suy.

Nhưng nội tình của một môn phái truyền thừa đã lâu, đặc biệt đã từng là Cự Vô Phách thì không ai có thể xem nhẹ.

Mấy lão bất tử luôn luôn ngấp nghé nội tình của Thái Hư Tông, nhưng không dám ra tay.

Đúng nha ? Cũng vẫn là mấy lão già khọm thông minh hơn lũ tự cho là thiên tài ngoài kia. Ai biết được trong kia có tồn tại thế nào.

Không cần nói đến mấy trận pháp hay nội tình khác, chỉ cần nói Tư Đồ Nam lão yêu kia trấn thủ trên thượng sơn một cái tát chụp xuống chết không biết bao nhiêu, cho dù Vũ Đế đến cũng chỉ có nước quỳ.

Vũ Đế tuy là tồn tại kinh khủng, nhưng có dính dáng đến những người của Cổ Huyền Thiên thì lộ ra vẻ a miêu a cẩu cũng không bằng.

Thanh Vân Tiên Tử lúc này cứ vẫn vơ nghĩ về vị bạch y nam tử kia, hầu như từ ngày thấy người kia, nàng cứ mở mắt ra là tưởng niệm, nhắm mắt lại là mộng thấy hắn. Nghĩ đến đây mặt nàng hơi ửng đỏ, bước đi càng nhanh.

Bỗng nhiên có một đạo thân ảnh không rõ kim sắc xẹt ngang trước mặt đưa tới sự cảnh giác của nàng. Khi nàng thấy đó là một con khổng tước thì nàng chợt nhớ ra nó là con kim tước hồi nãy đi theo Cổ Huyền Thiên. Chưa kịp mở miệng hỏi thì nàng có một cảm giác choáng váng xông lên đầu, sau đó nàng ngất xỉu.

]

——— " Ân , hắc hắc hắc. Làm tốt lắm Tiểu Kim, có tố chất, có tố chất, ha ha, ngươi theo ca lẫn lộn, sau này danh chấn đại lục, có chủ thượng tại, sau này phượng hoàng cũng hái xuống cho ngươi cưỡi "

Một người một chim đứng đó cười ha hả tưởng tượng về tràng cảnh tương lai. Muốn nói bệnh hoạn bao nhiêu thì có bao nhiêu.

———

Cổ Huyền Thiên lúc này tháo bỏ từng mãnh y phục ra, lộ ra thân hình cương mãnh vừa phải, như ngọc điêu khắc đến chí xảo, không một tỳ vết.

Hắn chậm rãi đi vào bồn ngâm nước nóng cùng với xạ hương.

Mùi thơm thoang thoảng cùng với hơi nước bạch vụ bốc lên làm phòng ốc trong có vẻ mờ mịt.

Những giây phút như thế này đối với hắn thật đáng quý, càng bình thường thì lại càng quý trọng đối với hắn.

Kỳ thật tu sĩ hay vũ giả chỉ cần dùng linh lực ép chất thải ra khỏi người là tẩy sạch. Nhưng hắn muốn tận hưởng giảm giác " Sống " hắn tu luyện nhưng vẫn không quên hưởng thụ.

Lúc này hắn thả lỏng tâm thần, không cảnh giác, tâm hắn chỉ có tĩnh lặng. Hắn để thân mình chìm xuống đáy bồn, nói là bồn chứ thật ra rộng đủ cho bốn năm người vào.

Hắn chìm xuống đáy sau đó mở mắt ra, hắn lại chồi lên lại mặt nước. Sắc mặt cổ quái.

" Hai cái tiểu quỷ các ngươi " Cổ Huyền Thiên sắc mặt cổ quái sau đó cũng lại bình thường, thản nhiên mỉm cười lầm bầm đạo.

Kỳ thật sắc mặt hắn cổ quái là do dưới nước có người, nếu bình thường cho dù ngươi có ẩn bao nhiêu hắn vẫn có thể phát hiện, nhưng đây là lúc mà hắn thả lỏng nhất, không phải hắn mất cảnh giác, mà là cho dù hắn thả lỏng, để ngươi đến oanh giết, cũng đừng hỏng hao tổn được sợi lông mao.

Cổ Huyền Thiên dùng tay vớt một người dưới nước lên, nếu có ai ở đây thì sẽ trợn mắt ngoác mồm ra, đây chẳng phải là Thanh Vân Tiên Tử sao, vậy mà giờ đang thoát y ở trong bồn tắm với người khác.

Cổ Huyền Thiên vỗ vỗ vào má " Tỉnh lại a, sao ngươi lại đi vào phòng tắm của ta " bình thản nói, như trước mặt hắn không phải một bộ tuyệt thế mỹ nữ, mà chỉ là một bộ xương khô.

Thanh Vân tiên tử nghe được âm thanh có người, nàng cũng mơ hồ tĩnh dậy.

Khi thấy nam tử trước mắt thì nàng ngẩn người, thật sự khuôn mặt này là khuôn mặt nàng muốn thấy nhất, nàng mong chờ nhất, thậm chí có vài lần nàng có suy nghĩ bậy bạ với hắn ở trong mộng, nhưng ai lại dám nói đi nga ? dù gì người ta cũng là thiên kiêu chi nữ.

Bất quá nhìn hoàn cảnh xung quanh nàng xác định đây là phòng tắm, lại nhìn xuống dưới thấy nàng không xuyên y phục, lập tức mặt đỏ tới mang tai.

Nhưng bất quả nghĩ lại cũng có vài lần mơ như thế nàng cũng không còn ngại nữa.

" Ngươi cái tiểu nha đầu không phải mới lớn đã háo sắc xem người ta tắm trộm đi " Cổ Huyền Thiên mỉm cười nói, nhưng lời này nói ra quả thật dị đến nhà bà ngoại nó.

Thanh niên lại quái một cô nương đi nhìn trộm hắn tắm, lại là một mỹ nữ.

Thanh Vân Tiên Tử lúc này cũng không còn bố dáng tiên tử, trong lòng nàng có bao nhiêu ẩn giấu, tâm sự dấu kín, lúc này nàng đểu bộc phát, nước mắt rưng rưng.

Mọi khi mơ nàng chỉ là người đứng xem, nhưng lần này cảm giác thật khác, cảm giác như chân thật vậy.

Hai tay ngọc của nàng ôm lấy eo của Cổ Huyền Thiên, dán chặt người lại với nhau.

Hai cặp nhũ bạch ngọc như tuyệt tác nghệ thuật ép sát, làm cho người ta cảm nhận được một trận trơn tuột mềm mại, thân thể nàng trắng như bạch ngọc, lúc ẩn lúc hiện, bị bạch vụ che ẩn ẩn làm cho bất kỳ nam nhân nào điên cuồng. Ngay cả vùng tam giác cỏ đen kịt kia cũng có thể chứng kiến.

Trong đầu nàng bây giờ chẳng có gì, chỉ có lại người đàn ông trước mắt này, tuyệt thế nam nhân mà nang mong đợi nhưng chỉ gặp trong mộng thôi, nàng vẫn cho đây là mộng.

Lần đầu gặp hắn nàng đã cảm thấy khác với tất cả mọi người, ánh mắt của hắn như đã chán trường với thiên địa, thiên địa này dường như chẳng có gì là mới lạ đối với hắn, kể cả nàng trong mắt hắn cũng chẳng có cái giá của thiên kiêu chi nữ.

Làng hai tay ngọc liên tục chuyển động, xờ soạng khắp người hắn, sau đó nàng không nhịn được nữa, chủ động dùng cặp môi đỏ mọng, trơn tru hôn lên môi Cổ Huyền Thiên.

Cổ Huyền Thiên lúc này cũng ngẩn người, hắn lúc này cũng bối rối, con mẹ nó đây là tiết tấu gì xảy ra ? Mặc dù hắn biết là hai tên kia giở trò quỷ, nhưng cũng không có hạ xuân dược, như thế nào...

Chưa kịp nghĩ thì hắn đã bị Thanh Vân Tiên Tử đè lên mà hôn, cái lưỡi trơn tru như muốn đi khắp miệng của hắn, theo phản ứng hắn cũng đáp lại, sau đó lại lật ngược Thanh Vân Tiên Tử lại

Thanh Vân lúc này quả thật hạnh phúc muốn chết đi, bây giờ cho nàng chết đi nàng đều nguyện ý. Giấc mơ này quả thật, thật làm cho nàng cảm giác được từng trận khoái cảm.

Cổ Huyền Thiên lúc này đè lên Thanh Vân, hai người thân thể trần truồng từng đợt tiếng rên đầy xuân sắc...

Nếu Cổ Huyền Thiên muốn nhịn, hắn sẵn sàng có thể, nhưng đồ ăn tới tận miệng có việc gì phải từ trối nha ?

Tiểu Kim cùng Đường Long lúc này ở một gian phòng nào đó cười ha hả, thỉnh thoảng có một vài đệ tử đi ngang qua nghe tiếng cười một người một điểu mà lạnh cả sống lưng, cấp tốc đi nhanh qua.

Trong đại điện, thượng toạ tông chủ cùng thập đại trưởng lão, hai vị phó tông chủ đang bàn tán đại sự

" Tông chủ, Tiềm Long cùng Thiên Phượng bảng sắp mở ra, chúng ta phải sắp xếp đệ tử để ứng phó a, năm gần đây tông môn xuống dốc, nhưng lại có mấy cái thiên tài khó lường như Thanh Vân, La Phong, Yến Thiên Dương, toàn là những thiên tài không tệ, ta đề cử bọn hắn đi tham gia thế nào ? " Đại Trưởng Lão mỉm cười vuốt vuốt bạch chòm râu, nói với Lý Tư Minh.

Lý Tư Minh trầm mặc hồi lâu rồi đạo.

" Tuy bọn hắn đều là thiên tài hiếm có, nhưng các tông phái kia không phải không có, thậm chí càng thêm kinh khủng, năm nào tông ta cũng đứng cuối bảng, thậm chí có năm không có người lọt vào một trong hai bảng, thật thổ thẹn với tổ tiên, lịch đại tông chủ"

" Hừ, kinh khủng thì thế nào, kinh khủng còn qua được tên khủng bố yêu nghiệt kia " Tam Trưởng Lão nóng tính đạo, mấy năm nay hắn mất mãn cùng nhịn nhục, tông môn luôn luôn chót bảng, khiến cho hắn một phần tử tông mokn nào có thể nhịn được.

Khi nhắc đến yêu nghiệt kia, trong đầu mọi người hiện lên cảnh tượng ở quảng trường cùng lời cảnh báo của lão tổ. Mọi người ở đây không tự chủ được rùng mình.

" Nhưng...nhưng là chúng ta có thể mời được hắn sao...phải biết được hắn thực lực cùng bối cảnh đều khủng khiếp nha, nhân vật như vậy vào Thái Hư Tông chúng ta để được gì " Vị Hồng Y phó tông chủ cau mày nói ra.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, người này quá khó nắm bắt, ai biết được hắn sẽ làm gì.

" Để ta đích thân đi thỉnh cầu hắn " Lý Tư Minh ánh mắc sắc bén, quyết định tự mình đi thỉnh người kia tham gia, hắn sẵn sàng cung cấp mọi thứ.

••• p/s : Thật sự thì ta cũng chẳng muốn tả cảnh xuân sắc cho lắm, suy cho cùng ta muốn để tâm lý nhân vật lạnh một chút, nhưng vì để tình tiết không khô khan nên sơ sơ phát hoạ cảnh giường chiếu tất nhiên ta đã cố né tránh, chỉ sơ hiện lại.